Chương 348: Chạy như điên.
Tuy Lam Báo cũng là một võ giả cận chiến nhưng quyền phong của hắn vẫn có thể công kích từ xa.
Chỉ cần tiến vào phạm vi tấn công của hắn, thậm chí Lam Báo cũng không cần phải theo sát Diệp Viễn cũng đủ khả năng công kích tẩn chết hắn.
Nhưng đúng vào lúc Diệp Viễn đang dần tiến vào phạm vi tấn công của hắn, đối phương lại bỗng nhiên tăng tốc độ.
Lần này khiến Lam Báo hết sức buồn bực.
“Tên tiểu tử này, rốt cuộc còn có bao nhiêu át chủ bài chưa xuất ra? Sao tốc độ của Ngưng Tinh tầng một có thể nhanh như thế?” Lam Báo cảm thấy không thể hiểu nổi.
Nhưng đây là sự thật, hắn không hiểu được cũng không có cách nào.
Với một nhân vật đã từng là đan đế, Lam Báo không hiểu được cũng là chuyện bình thường.
Lần này tiến vào bí cảnh, Diệp Viễn đã chuẩn bị đầy đủ.
Trước khi xuất phát, Diệp Viễn đã tốn mất năm mươi vạn điểm tích lũy, toàn bộ đổi lấy dược liệu cấp ba để luyện chế đan dược.
Cuộc truy đuổi ba ngày ba đêm trước đó, Diệp Viễn vẫn dùng chiêu Nguyên Lực Nhiên Thiêu, đốt cháy nguyên lực để thi triển Linh Hư Phá Không.
Chuyến này hắn chuẩn bị đầy đủ nhất chính là đan dược hồi phục nguyên lực, cả quãng đường đều là gặm thuốc chạy đến bây giờ.
Dựa vào Lam Phong hắn đã biết thêm về Cuồng Phong Thứu, nhưng vẫn cứ đọ sức với Lam Báo ba ngày ba đêm.
Có điều đây cũng là giới hạn rồi, tốc độ của Cuồng Phong Thứu quá nhanh, cho dù thân pháp của Diệp Viễn có nghịch thiên, chống đỡ đến hiện tại cũng đã vô cùng hiếm thấy rồi.
Diệp Viễn biết cứ chạy như thế cũng không phải cách hay, mới chọn kế mai phục tiêu diệt Cuồng Phong Thứu.
Nhưng mà muốn tiêu diệt Cuồng Phong Thứu thì buộc Diệp Viễn phải giao chiến trực diện với Lam Báo.
Dựa vào thực lực hiện tại của hắn, vốn không phải là đối thủ của Lam Báo.
Trận vừa rồi rõ ràng đã chứng minh rất nhiều vấn đề, có thể dùng Thiên Lưu Phi Hoa bất ngờ công kích Lam Phong, nhưng với Lam Báo lại không thể phát huy tác dụng.
Cho nên hắn chỉ có một cách, đó là chạy!
Luận về thân pháp Diệp Viễn còn kém hơn cả Cuồng Phong Thứu chứ đừng nói tới so với Lam Báo.
Bất luận là nguyên lực hay là cảm ngộ phong ý cảnh, Diệp Viễn đều không so được với Lam Báo.
Nhưng… hắn có đan dược.
Đan dược cấp ba Tật Hành Đan.
Tật Hành Đan là một đan dược cấp ba vô cùng nghịch thiên, nó có thể thông qua kích thích kinh mạch và huyệt vị trong cơ thể của võ giả để nâng cao tốc độ thân pháp của võ giả lên gấp đôi.
Cũng chỉ Diệp Viễn mới có thể luyện chế ra được đan dược có dược hiệu biến thái đến vậy, đổi lại là một đại đan sư khác e rằng cũng chỉ có thể luyện ra được thượng phẩm Tật Hành Đan bổ trợ được năm phần tốc độ.
Đương nhiên, bổ trợ năm phần tốc độ về mặt ý nghĩa thông thường cũng đã rất nghịch thiên rồi.
Chỉ có điều Tật Hành Đan mà Diệp Viễn luyện chế ra toàn bộ đều là đan dược cực phẩm!
Truyền dẫn ý cảnh Nguyên Lực Nhiên Thiêu, cộng thêm thân pháp Linh Hư Phá Không lại thêm cả Tật Hành Đan cực phẩm, khiến tốc độ của Diệp Viễn tăng lên mấy lần so với bình thường.
Trong chớp mắt kéo dãn cự ly với Lam Báo.
Hiện giờ Lam Báo có một cảm giác tức đến ói máu, mắt thấy Diệp Viễn sắp tiến vào phạm vi tấn công của mình rồi lại thoáng một cái bị đối phương bỏ xa.
Mà thân pháp của Lam Báo cũng đã tăng tốc đến cực hạn, nhưng giờ trông ra cự ly của hắn và Diệp Viễn lại càng ngày càng xa.
Võ giả Hóa Hải tầng năm dốc toàn lực cũng không đuổi kịp một Ngưng Tinh tầng một, cảnh tượng này thấy sao cũng là trò cười cho thiên hạ.
“Tên tiểu tử này nhất định là đã thi triển bí pháp nào đó, tuyệt đối không thể duy trì lâu, ta xem ngươi còn có thể duy trì tốc độ này đến bao giờ!” Lam Báo thầm nghĩ.
Nhưng kết quả khiến Lam Báo thật sự thất vọng, đôi chân của Diệp Viễn dường như vĩnh viễn chạy không biết mệt mỏi.
Sau nửa ngày, Lam Báo không chỉ không đuổi kịp Diệp Viễn mà còn bị hắn kéo giãn ra một đoạn dài.
Lam Báo không khỏi hoảng hốt, nếu mất dấu Diệp Viễn lại dưới tình thế không có Cuồng Phong Thứu, căn bản hắn không thể tìm được Diệp Viễn.
“Đáng chết! Rốt cuộc tên tiểu tử này đã dùng tà thuật gì, có thể duy trì loại tốc độ này trong thời gian dài như vậy! Không được, còn tiếp tục như vậy nữa sẽ mất dấu hắn mất! Liều thôi, ta nhất nhất định phải giết chết tên tiểu tử này!”
Lam Báo nổi điên, cắn nát đầu lưỡi của chính mình nuốt một giọt tinh huyết bản mệnh vào trong bụng.
“Tên tiểu tử đáng chết này, dám hại ta phải thiêu đốt tinh huyết bản mệnh! Để ta bắt được ngươi ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này!” Lam Báo cắn răng nghiến lợi nói.
Tinh huyết bản mệnh của võ giả vô cùng quý giá, một khi bị tổn thất sẽ rất khó bù lại.
Mà tinh huyết bản mệnh một khi tổn thất vượt quá số lượng nhất định, võ giả thậm chí sẽ có nguy cơ cảnh giới bị hạ xuống.
Sau khi nuốt tinh huyết bản mệnh vào trong bụng, tốc độ của Lam Báo lập tức tăng vọt.
Rượt đuổi điên cuồng một hồi, dần dần cũng kéo gần được khoảng cách với Diệp Viễn.
Hơn nữa Lam Báo vui mừng phát hiện, tốc độ của Diệp Viễn cùng dần dần chậm lại! Quay đi quay lại dường như đuổi kịp Diệp Viễn cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Tiểu tử, lần này cuối cùng ngươi cũng không chống đỡ nổi nữa rồi! Ha ha… chịu chết đi!”
Lam Báo âm thầm tích trữ thể lực, chuẩn bị cho Diệp Viễn một đòn trí mạng.
Nhưng chính vào lúc này, tốc độ của Diệp Viễn lại tăng lên như thể hồi phục lại tốc độ ban đầu.
Tinh huyết Lam Báo thiêu đốt cũng đang dần dần tiêu hao, tốc độ tự nhiên cũng sẽ càng ngày càng chậm lại, hai người một trước một sau, tốc độ cơ hồ ngang ngửa nhau.
Nhưng lần này, Lam Báo cuối cùng cũng nhìn rõ rồi, Diệp Viễn vừa ăn liên tiếp hai viên đan dược!
Điều này khiến hắn không tránh được kích động đến nỗi muốn chửi con mẹ nó, tên tiểu tử này rốt cuộc ăn đan dược gì, lại có hiệu quả điên rồ như thế!
Cứ như vậy, Diệp Viễn và Lam Báo một trước một sau chạy băng băng ở khu vực cương phong cấp bốn hoang tàn vắng vẻ.
Có lúc tốc độ Diệp Viễn nhanh hơn một chút bỏ lại Lam Báo ở phía sau, có lúc tốc độ Lam Báo nhanh hơn một chút suýt thì đuổi kịp Diệp Viễn.
Có một lần Lam Báo sắp tiến vào phạm vi tấn công khiến Diệp Viễn sợ đến toát mồ hôi toàn thân.
Từ sau đó, Diệp Viễn cũng không dám đợi dược hiệu giảm bớt mới ăn Tật Hành Đan nữa, chỉ cần tốc độ của hắn hơi chậm liền lập tức nuốt một viên.
Hai người ngươi đuổi ta chạy, lại tiếp tục chạy như điên như vậy thêm ba ngày ba đêm nữa!
Rốt cuộc chạy bao xa, hai người bọn hắn cũng không còn nhớ rõ nữa. Nhưng họ có thể cảm giác được, cương phong càng ngày càng mạnh, ngước mắt nhìn có thể thấy đã sắp tiến vào khu vực cương phong cấp năm rồi.
Khu vực cương phong cấp năm đối với một võ giả Ngưng Tinh Cảnh mà nói chính là cấm địa.
Cho dù là một cường giả Hóa Hải Cảnh như Lam Báo cũng không dám thâm nhập quá sâu.
Chỉ cần vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân, Lam Báo cũng chỉ có kết cục bị phong nhận sắc như dao loạn đao phân thây.
“Diệp Viễn, phía trước là khu vực cương phong cấp năm, để ta xem ngươi còn chạy đi đâu! Chắc ngươi cũng biết, khu vực cương phong cấp năm là cấm địa của Ngưng Tinh Cảnh! Ta khuyên ngươi ngoan ngoan đưa tay chịu trói đi, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái!” Lam báo lớn tiếng nói.
“Ta nhổ vào! Ngươi coi ta là thằng ngốc à? Ta tình nguyện bị cương phong thổi chết cũng sẽ không dừng lại, ngươi bỏ ý định này đi! Có bản lĩnh thì đuổi theo ta. Ta xem ngươi có bao nhiêu tinh huyết có thể thiêu đốt!” Thanh âm của Diệp Viễn từ xa xa truyền đến.
Kỳ thực lúc này, Diệp Viễn và Lam Báo đều đã sắp đến giới hạn rồi.
Cho dù đan dược của Diệp Viễn có nghịch thiên cũng không thể ăn mãi không hết. Huống hồ Tật Hành Đan trong tay hắn cũng đã tiêu hao gần hết.
Chạy điên cuồng không ngày không đêm như vậy, Diệp Viễn ăn không ít hơn hai mươi viên Tật Hành Đan, thân thể của hắn đã chịu đến giới hạn rồi.
Trạng thái của Lam Báo cũng không tốt hơn là bao, hắn đã đốt cháy gần một phần tinh huyết của cơ thể.
Đây cũng đã là cực hạn của hắn, nếu còn đốt tiếp nữa hắn sẽ có nguy cơ cảnh giới bị hạ xuống.
Vả lại chạy nhanh đến phát điên như thế, cơ thể hắn cũng sắp không chịu nổi nữa!