Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 349: Diệp Viễn đi đâu rồi?

Chương 349: Diệp Viễn đi đâu rồi?
Giờ khắc này, tốc độ của hai người đã chậm chạp hơn rất nhiều so với trước đó.
Gánh nặng thân thể phải chịu đựng đã lên tới cực điểm, bây giờ chỉ có thể xem ý chí của ai vững vàng hơn mà thôi.
Ai thả lỏng một hơi, bên còn lại sẽ thắng.
So sánh như vậy, độ khó khăn của Diệp Viễn lại lớn hơn một chút.
Vì phải chạy thêm thời gian ba ngày ba đêm trước đó, hắn đã liên tục chạy sáu ngày sáu đêm rồi.
Liên tục ăn hai mươi viên Tật Hành Đan, không chỉ khiến thân thể hắn chịu đến giới hạn mà còn khiến hiệu quả của đan dược giảm bớt đi.
Nhưng không cần biết thế nào, hắn cũng không thể thả lỏng, vì cái giá phải trả chính là… cái chết.
“Tiểu tử, ngươi thật sự không muốn sống nữa sao? Trước mặt chính là khu vực cương phong cấp năm, dựa vào thực lực của ngươi, tiến vào chắc chắc phải chết!” Lam Báo lại hét lên nói.
“Đừng luyên tha luyên thuyên nữa, có bản lĩnh ngươi đuổi kịp ta đi, không có bản lĩnh thì câm miệng lại cho ông, ông đây dẽ không dừng lại đâu!” Diệp Viễn cắn răng đáp.
Diệp Viễn không ngờ Lam Báo lại ngoan cố như vậy, vậy mà một hơi đuổi đến tận bây giờ, hắn cũng chỉ có thể căn răng nghiến lợi tiếp chiêu tới cùng.
Lần này Lam Báo lại không hề chửi ầm lên mà hơi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tiểu tử, ta thừa nhận ngươi là thiên tài tuyệt thế. Chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Cuồng Phong giới chúng ta, những chuyện đã qua ta có thể không truy cứu nữa! Hơn nữa ta sẽ tiến cử ngươi với Phong Hoàng bệ hạ, lấy thiên chất của ngươi, nói không chừng sẽ được bệ hạ thu nhận là đồ đệ! Đến lúc đó, ngươi có thể hưởng thụ tài nguyên tu luyện vô tận.”
Phía Diệp Viễn cũng trầm ngâm một lúc, mở miệng hỏi: “Ngươi nói thật sao?”
Lam Báo vừa nghe thấy có hy vọng, không khỏi mừng thầm: “Đương nhiên là thật! Ngươi mới chỉ là Ngưng Tinh Cảnh mà đã có thể điều động nguyên lực của thiên địa, tương lai nhất định sẽ là cường giả tuyệt thế, hà cớ gì phải tự tìm đường chết? Phong Hoàng bệ hạ là một cường giả Vô Lượng Cảnh, có sự bồi dưỡng của ngài, thậm chí ngươi có thể trở thành một vị Phong Hoàng! Đó là cường giả Vô Lượng Cảnh đấy!”
Dưới hạ giới, ba chữ Vô Lượng Cảnh này chính là đại diện cho đứng đầu thiên hạ, đại diện cho tài hoa vô song, đại diện cho vô địch không người sánh.
Không ai có thể chống lại sự mê hoặc của Vô Lượng Cảnh!
Đặc biệt là Diệp Viễn đang ở trong tuyệt cảnh lúc này, sức mê hoặc của Vô Lượng Cảnh càng phát huy tác dụng.
Chỉ có điều Lam Báo không biết, trong mắt Diệp Viễn, Vô Lượng Cảnh cũng chẳng khác gì cái rắm.
Nếu không cân nhắc đến giác ngộ ý cảnh, Diệp Viễn tu luyện đến cảnh giới Thần Vương cũng chẳng cần tốn bao nhiêu thời gian.
Trong mắt hắn, Vô Lượng Cảnh quá tầm thường!
“Vậy… ngươi thề với trời đi, ta mới tin ngươi!” Diệp Viễn hơi có chút lưỡng lự.
Lam Báo nghe vậy mừng thầm, nhưng mặt vẫn không biến sắc: “Cái này không thành vấn đề, vậy chúng ta hãy dừng lại trước đã? Còn đi nữa chính là khu vực cương phong cấp năm rồi.”
“Vậy được, ta đếm một hai ba, chúng ta cùng dừng lại!” Diệp Viễn nói.
“Được!” Tinh mang trong mắt Lam Báo phát ra bốn phía, tận lực kiềm chế sát ý trong lòng rồi âm thầm vận chuyển nguyên lực toàn thân lên, chuẩn bị một đòn giết chết Diệp Viễn.
“Một…”
“Hai…”
Thanh âm của Diệp Viễn từ xa xôi truyền đến, Lam Báo đã ngưng tụ xong quyền thế, chỉ đợi Diệp Viễn dừng lại hắn liền lập tức bạo phát giết chết Diệp Viễn.
“Ba!”
Lúc đếm đến ba, Diệp Viễn lại ném hai viên đan dược vào miệng, không những không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn.
Lam Báo còn tưởng rằng Diệp Viễn bị mắc lừa, nắm đấm sớm đã trữ đầy kình lực.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Lam Báo trợn trừng, mau chóng tiêu tán nguyên lực đã ngưng tụ.
Nhưng dù vậy, lực phản chấn cũng lớn đến mức khiến hắn phải chịu một chút nội thương.
Vì thế tốc độ của Lam Báo cũng chịu ảnh hưởng, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc kéo giãn một đoạn lớn.
Điều này khiến Lam Báo tức đến nghiến răng ken két.
Tên tiểu tử này chắc chắn là cố ý.
“Ngươi dám chơi ta!” Lam Báo tức giận nói
“Không phải ngươi cũng không dừng lại à? Sao không phải là ngươi chơi ta hả?”
“Ngươi lại ăn đan dược!”
“Hay là ngươi dừng lại trước đi, ngươi dừng ta liền dừng!”
“…”
Làm sao Lam Báo còn dám dừng?
Tên tiểu tử này quỷ kế đa đoan, căn bản là không đáng tin!
Nhưng trước mắt nhìn thấy sắp tiền vào khu vực cương phong cấp năm, dựa vào trạng thái của hắn bây giờ tiến vào khu vực cấp năm sẽ vô cùng nguy hiểm.
Vạn nhất Diệp Viễn thật sự không cần mạng nữa đi vào thì hắn làm thế nào vào đây, hay là không vào?
Diệp Viễn đang chạy như điên bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi tới khiến hắn bị nghẹn ho khan một hồi, suýt nữa thì bị hất tung trên mặt đất.
“Sặc…khu vực cương phong cấp năm quả nhiên là không cùng đẳng cấp với trước đó!”
Cuối cùng, Diệp Viễn cũng đạp chân vào khu vực cương phong cấp năm rồi.
Theo như lời Lam Phong nói, từ khu vực cương phong cấp bốn đến khu vực cương phong cấp năm là một ranh giới.
Cường độ của cương phong cấp năm mạnh hơn khu trước đó đến mấy lần! Cho dù là Hóa Hải Cảnh cũng không dám tùy tiện xâm nhập.
Khu vực cương phong cấp năm, phong nhận gần như biến thành thực chất hóa. Võ giả ở trong đó giống như đặt mình vào trong đao trận ngập trời.
Hơn nữa cương phong cấp năm còn có thể ăn mòn nguyên lực hộ thể của võ giả, nếu lưu lại trong thời gian dài chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Với thực lực của Lam Phong cũng chỉ dám ở trong khu vực cương phong cấp năm một ngày, nếu dài hơn thì hắn sẽ không thoát ra được.
Hiện giờ đích thân Diệp Viễn cảm nhận được, quả nhiên cảm giác này trăm nghe không bằng một thấy.
Diệp Viễn cảm ngộ phong ý cảnh không hề thấp, nhưng dù vậy hắn vẫn có cảm giác như ăn không tiêu.
Thế nhưng, hắn đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể chạy vào sâu hơn.
Nhìn thấy Diêp Viễn vẫn cắm đầu tiến vào khu vực cương phong cấp năm, sắc mặt Lam Báo biến hóa không ngừng, hơi hơi có chút do dự, nhưng cuối cùng hắn cắn răng một cái, đâm đầu vào theo!
Với tình trạng của cơ thể hắn hiện giờ, nhiều nhất cũng chỉ kiên trì trong khu vực cấp năm này được một ngày.
Nếu không thể trong một ngày này giết chết Diệp Viễn, hậu quả khôn lường.
Đạp tiến vào khu vực cương phong cấp năm, Lam Báo cũng chỉ có thể đâm lao theo lao mà thôi.
Nhưng khi vừa tiến vào khu vực cương phong cấp năm, trong lòng Lam Báo cả kinh!
Không thấy Diệp Viễn đâu cả!
Vậy mà cư nhiên hắn không còn cảm giác được sự tồn tại của Diệp Viễn nữa.
Sao có thể?
Hắn và Diệp Viễn cùng tiến vào khu vực cấp năm, cũng chỉ trước sau một bước chân, Diệp Viễn sao có thể cắt đuôi hắn trong thời gian ngắn như vậy chứ?
Bỗng chốc, một cảm giác hoảng loạn dâng lên từ trong đáy lòng Lam Báo.
Mấy ngày mấy đêm nay đuổi theo Diệp Viễn thậm chí còn tổn hao một phần tinh huyết bản mệnh, thật sự có thể nói hắn đã dốc hết tâm huyết rồi.
Vậy mà bây giờ, hắn cứ thế mà mất dấu Diệp Viễn.
Hiện tại Lam Báo giống như một con bạc, trong thời gian mấy ngày mấy đêm nay đánh cuộc từng chút từng chút một gia sản của mình, hiện giò bỗng nhiên nhận ra chính mình bị thua sạch không nhận lại được bất cứ thứ gì.
Cảm giác này đơn giản mà nói chính là giống như bỗng nhiên rơi vào địa ngục, bàng hoàng và bất lực, khiến đáy lòng hắn cảm thấy hoang mang khủng hoảng tột độ.
“Diệp Viễn…!”
“Diệp Viễn…!”
Lam Báo rít gào trong cuồng phong, sau đó thứ trả lời hắn cũng chỉ có tiếng gào thét của cuồng phong.
Hai mắt Lam Báo đỏ ngầu, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Ta không tin một tên Ngưng Tinh tầng một như ngươi ở trong khu vực cương phong cấp năm còn có thể chạy lên trời! Hôm nay dù có phải đào ba tấc đất ta cũng phải đào bằng được ngươi lên! Có bản lĩnh thì ngươi đừng bị cương phong phân thây thành muôn mảnh.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất