Chương 352: Mục tiêu trung tâm Vương Thành.
Lam Báo vừa chết, căng thẳng trong đầu Diệp Viễn cũng triệt để thả lỏng xuống.
Chỉ thấy chân hắn mềm nhũn đến đứng cũng không vững.
Chạy như điên mấy ngày nay đã khiến cả thể xác và tinh thần Diệp Viễn đều mệt mỏi, lúc này hắn đã không chống đỡ nổi nữa.
Thân hình Lam Phong đột nhiên xuất hiện thấy tình trạng của Diệp Viễn thì thất kinh, vội vàng đỡ lấy hắn.
Bị gieo Nô Ấn, tất cả mọi ngôn ngữ hành động của Lam Phong đều sẽ lấy Diệp Viễn làm trung tâm, không còn nhân cách riêng của hắn nữa.
Thấy vết thương chồng chất trên người Diệp Viễn, Lam Phong cảm thấy lo lắng từ tận đáy lòng.
“Chủ nhân, người không sao chứ?”
Diệp Viễn lắc đầu, hữu khí vô lực nói: “Đưa ta ra ngoài.”
Lam Phong gật gật đầu, cõng Diệp Viễn đi đến khu vực cương phong cấp bốn.
…
Hai ngày sau, ở một nơi nào đó trong khu vực cương phong cấp bốn, nguyên lực phong bạo phóng lên cao, ngăn cách cương phong lẫm liệt lạnh thấu xương kia ở ngoài.
Khoảng nửa canh giờ sau, nguyên lực phong bạo tiêu tan, xuất hiện một thiếu niên áo trắng mắt lộ tinh quang khí thế bừng bừng.
Thiếu niên áo trắng này chính là Diệp Viễn!
Mấy ngày chạy trốn với hắn mà nói tuy gian khổ vô cùng nhưng cũng thu được một món tài phú quý giá.
Hành trình chạy trốn bảy ngày sáu đêm không chỉ khiến hắn lĩnh ngộ được chân ý Phong Chi Lưu Động mà còn khiến cảnh giới của hắn trong lúc bất tri bất giác đạt đến Ngưng Tinh tầng một đỉnh phong.
Cho nên sau khi dưỡng thương xong, Diệp Viễn lựa chọn trực tiếp đột phá!
Diệp Viễn vừa đột phá lên Ngưng Tinh tầng hai, tinh thần khí lực thần sắc đều đạt đến trạng thái toàn thịnh, những chán chường mệt mỏi trước đó đều bị quét sạch sành sanh.
Thân thể vốn bị cương phong cắt đầy vết thương chồng chất hiện giờ đã hoàn toàn hồi phục.
Những vết thương đó đều là ngoài da, đối với một đan đế như Diệp Viễn mà nói, phục hồi cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Những vết thương trên mặt hắn lúc này cũng đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Có điều vì chịu hao tổn quá dữ dội mà Ngưng Hương Hoàn và Tật Hành Đan của Diệp Viễn đã tiêu hao gần hết.
Ngưng Hương Hoàn là đan dược hồi phục nguyên lực cấp ba, thần diệu vô biên, mạnh hơn rất nhiều so với Hồi Khí Đan cấp ba thông thường.
Trước đó nếu không có Ngưng Hương Hoàn hồi phục nguyên lực, Diệp Viễn sớm đã bị Lam Báo đuổi kịp rồi.
Cũng là dựa vào hai loại đan dược Ngưng Hương Hoàn và Tật Hành Đan nghịch thiên này mà Diệp Viễn mới dám chơi trò đuổi bắt lớn như thế với Lam Báo, rồi giành phần thắng cuối cùng.
“Không ngờ phong ý cảnh và hỏa ý cảnh kết hợp với nhau lại có lực công kích cường đại như vậy, nhưng đáng tiếc hỏa ý cảnh ta mới chỉ lĩnh ngộ được Truyền Dẫn Chân Ý, nếu lĩnh ngộ được Chước Nhiệt Chân Ý thì có lẽ uy lực có thể mạnh hơn một tầng! Quả nhiên, hiệu quả dung hợp chân ý cường đại hơn rất nhiều!” Diệp Viễn thầm nghĩ.
Lúc trước khi quyết đấu với Lam Báo, Diệp Viễn đột nhiên nảy ra ý nghĩ ra gia tăng phong ý cảnh vào trong Liệt Diễm Hóa Long, không ngờ lại nhận được hiệu quả bất ngờ đến vậy.
Đây chính là đạo lý cái gọi là mượn gió thổi lửa, phong trợ hỏa uy.
Trong chớp mắt lực công kích của Phong Hỏa Liệt Diễm Hóa Long còn mạnh hơn cả Thiên Lưu Phi Hoa.
Thiên Lưu Phi Hoa công thủ đầy đủ, thuộc thể loại động dao giết người. Hơn nữa Thiên Lưu Phi Hoa có thể dùng hình thức khác nhau để tấn công, cực khó phòng thủ.
So sánh một chút, Phong Hỏa Liệt Diễm Hóa Long chỉ là một loại võ kỹ tấn công đơn thuần.
Chỉ cần Diệp Viễn hoàn thành thi pháp, lực công kích trong chớp mắt cực kỳ mạnh, điểm này có thể nhìn ra từ kết cục của Lam Báo.
“Xem ra… con đường cảm ngộ ý cảnh, vẫn là gánh nặng đường xa!” Diệp Viễn cảm thán nói.
Muốn trở thành nhân vật đứng đầu Thần Vực, cảm ngộ ý cảnh là con đường nhất định phải đi.
Diệp Viễn cũng biết, thập đại Thần Vương ai ai cũng là cường giả cảm ngộ được ít nhất ba loại chân ý vô thượng.
Mà cho đến bây giờ, hắn cũng chỉ mới lĩnh ngộ được hình thức ban đầu của một loại chân ý vô thượng, nói là gánh nặng đường xa cũng không quá.
Chỉ có điều nếu để thập đại Thần Vương nghe thấy lời này của Diệp Viễn có lẽ sẽ hộc máu tại chỗ mất.
Lúc bọn họ còn ở độ tuổi của hắn, đừng nói chân ý vô thượng, đến ngay cả đế giày của chân ý còn chưa chắc đã mò được đến.
Mà bây giờ Diệp Viễn đã lĩnh ngộ được bốn loại chân ý, rồi lại dung hợp hai loại trong số đó thành hình thức ban đầu của chân ý vô thượng.
Thiên phú yêu nghiệt như thế cho dù là thập đại Thần Vương cũng phải cảm thấy xấu hổ không bằng.
Tuy Diệp Viễn có kiến thức vượt trội, cũng từng có kinh nghiệm làm Thần Vương Đan Đế, nhưng như vậy cũng chưa đủ để hắn có thể lĩnh ngộ chân ý nhanh đến vậy.
Diệp Viễn có thể lĩnh ngộ bốn loại chân ý, hoàn toàn là dựa vào nỗ lực và thiên phú của hắn.
…
Thấy Diệp Viễn đột phá xong, Lam Phong vẫn luôn đứng một bên hộ pháp tiến lên trước nói: “Chúc mừng chủ nhân đột phá!”
Diệp Viễn hơi gật đầu, hỏi Lam Phong: “Nơi này cách trung tâm Vương Thành bao xa?”
Lam Phong cúi người đáp: “Bẩm chủ nhân, nơi này vẫn là khu vực cương phong cấp bốn, nếu không có Linh khí phi hành, chỉ sợ muốn chạy tới trung tâm Vương Thành cũng mất tới vài năm!”
“Hử? sao lại xa như vậy? Ta với Lam Báo chạy sáu ngày sáu đêm cũng chạy qua đến khu vực cương phong cấp năm rồi, sao đến trung tâm Vương Thành lại mất những mấy năm được?” Diệp Viễn kinh ngạc nói.
Hắn chạy hết khu vực cương phong cấp bốn chỉ cần thời gian sáu ngày nên cảm thấy địa vực của Cuồng Phong giới hẳn là không lớn mới đúng.
Bây giờ xem ra, hoàn toàn không giống như những gì mình nghĩ.
“Khu vực rộng lớn nhất của Cuồng Phong giới là khu vực cương phong cấp một và cấp hai, đa số cư dân của Cuồng Phong giới đều sinh sống ở khu vực này. Đến khu vực cương phong cấp bốn, dường như không nhìn thấy bóng người nữa. Mà khu vực cương phong cấp bốn đến cấp năm cộng lại cũng không lớn hơn khu vực cấp ba bao nhiêu. Hơn nữa thực ra khu vực cấp bốn chỉ là một vùng chuyển giao, đất đai không rộng lớn cho nên chủ nhân chỉ cần sáu ngày đã chạy xong.” Lam Phong giải thích nói.
Lúc này Diệp Viễn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là vậy! Vậy gần đây có nơi nào có truyền tống trận đến được trung tâm Vương Thành không?”
Nếu đi bộ quá lâu chắc chỉ có thể thông qua truyền tống trận thôi.
Lam Phong đáp: “Cuồng Phong giới không quá phát triển về trận pháp, bộ tộc gần đây có truyền tống trận có thể trực tiếp đến được trung tâm Vương Thành, theo như nô tài biết chỉ có bộ tộc Lam Thị.”
Diệp Viễn gật đầu, lần này lại không ngoài dự đoán. Dù sao bộ tộc Lam Thị cũng được lão Phong Hoàng lưu lại đây để canh giữ đại trận phong ấn cấp sáu, có truyền tống trận đi đến Vương Thành cũng là chuyện bình thường.
“Nếu đã không thể trực tiếp thông qua, vậy thì phải trung chuyển một chút vậy. Đừng nói truyền tống trận trung gian cũng không có đấy?”
“Cái này đương nhiên có, gần đây có một bộ tộc tương đối lớn, có truyền tống trận có thể đến khu cấp một.”
“Vậy được, ngươi đưa ta đến bộ tộc dễ nói chuyện một chút. À…Ta có cần cải trang một chút không?” Diệp Viễn hỏi.
Trang phục và màu da của Diệp Viễn rõ ràng khác biệt với Lam Phong, vừa nhìn đã biết không phải người của Cuồng Phong giới. Cho nên Diệp Viễn phải cẩn thận hỏi một chút.
Lam Phong lại nói: “Không cần, người trong khu vực cấp một không giống như người ở khu vực ngoại vi, điều kiện sống của bọn họ tương đối tốt hơn. Rất nhiều con cháu dòng tộc ở trung tâm Vương Thành cũng giống như chủ nhân, đều là những người thanh tú, chứ không thô kệch như chúng ta. Chủ nhân chỉ cần đổi phục trang của Cuồng Phong giới, người khác sẽ không nghi ngờ.”
Diệp Viễn bừng tỉnh, lập tức thay đổi y phục trong nhẫn chứa đồ của Lam Phong, vừa nhìn liền thấy khí chất cả người đã thay đổi, bớt đi một chút nho nhã, nhiều hơn mấy phần mạnh mẽ.
Hai người thu dọn đồ đạc tiến về hướng khu vực cấp ba, bỗng nhiên một tiếng la giết truyền đến.