Chương 353: Cứu người.
Bóng người nhốn nháo, từng trận bão cát vung lên.
Năm tên võ giả Ngưng Tinh Cảnh đang kịch chiến với một con bọ cạp khổng lồ.
Năm võ giả đó đều là Ngưng Tinh Cảnh hậu kỳ, ba Ngưng Tinh Cảnh tầng bảy, một Ngưng Tinh Cảnh tầng tám và một Ngưng Tinh Cảnh tầng chín.
Nhưng hiển nhiên, thực lực của con bọ cạp cấp ba đỉnh phong vẫn mạnh hơn năm người bọn hắn.
Năm người vừa đánh vừa trốn chạy, trên người đều bị thương, có vẻ rất chật vật.
“Yên muội, muội mau mang Tử Huyễn Huyết Sâm trở về bộ tộc, chúng ta sẽ ngăn cản con súc sinh đáng chết này!” Tên Ngưng Tinh tầng chín có thực lực mạnh nhất, vừa nói vừa đẩy một nữ tử ra khỏi cuộc chiến.
Người tên Yên Muội là nữ tử duy nhất trong năm người, hiển nhiên vị Ngưng Tinh tầng chín kia muốn bảo vệ nàng.
“Vậy sao được! Xích Vĩ Hạt sắp tiến hóa thành yêu thú cấp bốn rồi, các huynh căn bản không phải là đối thủ của nó”. Yên muội nức nở khóc nói.
Võ giả Ngưng Tinh tầng chín cắn răng ra lệnh: “Đi nhanh! Nếu chúng ta đều chết ở đây, thiếu tộc trưởng phải làm sao?”
Yên muội nghe thấy lời này, liền do dự một hồi, đứng tại chỗ cũ không biết phải làm sao.
Thiếu tộc trưởng là thiên tài số một trong tộc, nếu hắn vì mình mà chết vậy thì mình có một trăm cái mạng cũng không đền được tội.
Nhưng bảo nàng vứt bỏ đồng bạn thoát thân một mình, Yên muội lại không làm được.
Thực lực của Xích Vĩ Hạt vô cùng cường đại, bốn người đi cùng nàng đều đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả người có thực lực mạnh nhất là Lê Hồng cũng không chống đỡ được.
“A!”
Một Ngưng Tinh tầng bảy bị cái càng to lớn của Xích Vĩ Hạt đập trúng ngực, ngã bay ra ngoài.
Lê Yên thấy cảnh này, lại cắn răng xông tới.
Lê Hồng thấy Lê Yên lại gia nhập vào cuộc chiến không khỏi nổi trận lôi đình giận dữ gầm lên: “Lê Yên! Muội đang làm gì? Muội có biết sự sống chết của thiếu chủ đều đang nằm trong tay muội hay không?”
Mặt Lê Yên đầy nước mắt bướng bỉnh nói: “Ta không đi! Hồng ca huynh từ nhỏ đã quan tâm ta, chăm sóc ta, bây giờ bảo ta bỏ lại các huynh tự mình tháo chạy, ta không làm được!”
“Muội! Thật sự bị muội làm cho tức chết! Cẩn thận!” Trường kiếm của Lê Hồng vung lên đẩy cái càng khổng lồ của Xích Vĩ Hạt ra cứu Lê Yên một mạng.
Lê Hồng thở phào một hơi nói: “Bỏ đi, quay lại thì quay lại, cẩn thận ứng chiến! Ba người các ngươi giữ chân nó, ta vòng tới bên sườn nó tấn công, thừa cơ cho nó một đòn chí mạng!”
…
Năm người hết sức chăm chú giao chiến với Xích Vĩ Hạt mà không hề nhận ra cách đó không xa có hai người đang quan sát bọn họ.
“Lam Phong, ngươi đi giải quết con Xích Vĩ Hạt kia đi!” Diệp Viễn phân phó cho Lam Phong.
“Vâng, chủ nhân!” Lam Phong khom người đáp lời, rồi lập tức biến mất nhanh như một cơn gió.
Mà lúc này, Lê Hồng cuối cùng cũng vào đến sát sườn của Xích Vĩ Hạt, dò xét chỗ yếu huyệt của nó để tấn công.
Ngay lúc chiêu thức của Lê Hồng đến thời khắc chín muồi, cái đuôi quỷ dị của Xích Vĩ Hạp liền xuất hiện trước mặt Lê Hồng.
Sắc mặt Lê Hồng đại biết, lúc này hắn muốn biến chiêu cũng không kịp nữa rồi.
Lê Yên và những người khác nhìn thấy cảnh này không nhịn được hét lên tuyệt vọng: “Hồng Ca!”
Đuôi Xích Vĩ Hạt là vũ khí mạnh nhất của nó, mà đây là lần đầu tiên nó dùng đến đại hung khí này.
Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được kết quả thế nào!
Lê Hồng tự biết không thể tránh được kiếp này, thống khổ nhắm chặt mắt lại.
Dường như đúng vào lúc này, Lê Hồng cảm thấy một đạo kình khí cực mạnh vụt qua bên tai, hắn bất thình lình mở mắt ra, sau đó liền thấy con Xích Vĩ Hạt bị ném bay lên trời.
“Hô…”
Kình phong xẹt qua, một bóng người mơ hồ lướt qua bên người hắn, đấm một quyền vào Xích Vĩ Hạt.
“Ầm!”
Xích Vĩ Hạt lại bị đánh bay một lần nữa.
Lam Phong lại đuổi theo cho nó thêm một quyền.
Lần này cuối cùng Xích Vĩ Hạt cũng bất động, đến cả một tiếng kêu thảm cũng không phát ra được đã bị Lam Phong giải quyết.
Lê Hồng nhìn thấy cảnh này đầu tiên là kinh ngạc tiếp đó là vui mừng không thôi.
Giữa ranh giới sinh tử, hắn được cứu rồi!
“Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối! Vãn bối Lê Hồng, những người này là tộc nhân của ta. Năm người chúng ta là người của bộ tộc Đằng Vân, không biết tiền bối đến từ bộ tộc nào, ngày khác chúng ta nhất định đến cửa cảm tạ!” Lê Hồng dẫn theo Lê Yên và những người khác hành lễ với Lam Phong.
Lúc này Lam Phong toát ra khí phách của một cao thủ, phất phất tay nói: “Các ngươi không cần cảm ơn ta, người cứu các ngươi không phải là ta, mà là chủ nhân của ta!”
Trong lòng Lê Hồng hơi ngẩn ra, trên miệng lại vội vàng nói: “Không biết chủ nhân của tiền bối là…”
Có thể dùng Hóa Hải Cảnh làm nô bộc ắt hẳn là một người có lai lịch.
Lam Phong nhàn nhạt nói: “Đi theo ta.”
Lê Hồng và những người khác tự nhiên không dám làm trái liền đi theo Lam Phong.
Không bao lâu sau, một thiếu niên tầm mười năm mười sáu tuổi xuất hiện trước tầm mắt của bọn họ.
Hiển nhiên Lê Hồng là người hiểu sự đời, nhìn thấy Diệp Viễn liền vội vàng bái tạ: “Tiểu nhân Lê Hồng và tộc nhân tạ ân cứu mạng của công tử.”
Diệp Viễn gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, các người đến từ bộ tộc nào vậy?”
“Hồi bẩm công tử, chúng ta đến từ bộ tộc Đằng Vân.” Lê Hồng cung kính nói.
Đối diện với Diệp Viễn không hiểu tại sao Lê Hồng lại cảm thấy một cỗ áp lực cực kỳ cường đại.
Vốn chỉ là cảm kích và kính nể, hiện giờ lại là sự kính sợ phát ra từ đáy lòng.
Loại cảm giác này vô cùng hoang đường. Làm sao Ngưng Tinh tầng chín có thể cảm thấy áp lực trước một Ngưng Tinh tầng hai chứ?
Thiếu niên này không đơn giản!
“Bộ lạc của các người có truyền tống trận không?” Diệp Viễn trực tiếp hỏi.
Lê Hồng hơi ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Diệp Viễn sẽ hỏi như vậy. Nhưng Diệp Viễn là ân nhân cứu mạng của họ, hắn sẽ không giấu diếm.
“n nhân muốn đi nơi nào sao? Bộ lạc Đằng Vân chúng ta là bộ lạc lớn nhất trong vòng mười dặm xung quanh đây, tất nhiên là có truyền tống trận.” Lê Hồng trả lời.
“Ta từ trung tâm Vương Thành ra ngoài lịch luyện, hôm nay đã kết thúc, muốn trở về trung tâm Vương Thành, không biết bộ lạc các ngươi có tiện cho đi nhờ hay không.” Diệp Viễn tùy tiện bịa ra một lý do.
Lê Hồng thoáng chần chừ một chút, nói: “Không giấu ân nhân, người ngoài dùng truyền tống trận chỉ có tộc trưởng mới có thể làm chủ, mấy người chúng ta không dám nói bừa. Nhưng ân nhân đã cứu chúng ta, cũng chính là cứu thiếu tộc trưởng, ta tin tộc trưởng nhất định sẽ đồng ý. Không biết... ân nhân có tiện cùng chúng ta trở về bộ lạc Đằng Vân không?”
“Ồ? Sao lại nói như thế?” Diệp Viễn tò mò hỏi.
“Thiếu tộc trưởng là người trẻ tuổi mạnh nhất của bộ tộc Đằng Vân chúng ta, vốn dĩ thực lực của ngài ấy siêu quần, có phong độ của một đại tướng, là thần tượng và mục tiêu của lớp người trẻ tuổi chúng ta. Nhưng mà một tháng trước, bỗng nhiên tính tình ngài ấy thay đổi rất lớn, cả ngày mất ăn mất ngủ, nhốt mình ở trong phòng không ra khỏi cửa. Sau nửa tháng thì đổ bệnh, hôm nay đã nguy kịch sắp không qua nổi. Chuyến này chúng ta ra ngoài là để tìm kiếm Tử Huyễn Huyết Sâm, để luyện chế Huyết Thanh Đan, cho nên mới chạy đến nơi này, suýt thì nguy hiểm đến tính mạng.n nhân đã cứu năm người chúng ta cũng chính là đã cứu mạng của thiếu tộc trưởng!” Lê Hồng giải thích một hồi.
“Tính tình thay đổi rất lớn? Mất ăn mất ngủ?” Diệp Viễn nghiền ngẫm lại chứng bệnh mà Lê Hồng đã nói.
Rõ là, tật xấu của hắn lại tái phát rồi.
“Đúng vậy, chẳng lẽ… ân nhân biết bệnh này?” Lê Hồng hỏi.
Diệp Viễn đổi chủ đề, ha ha cười nói: “Nếu các ngươi đến đây là để cứu thiếu tộc trưởng của các ngươi, vậy thì còn chờ gì nữa, mau đi thôi!”