Chương 357: Khiến bọn họ khó chịu.
“Sao rồi? Sao rồi? Thiếu tộc trưởng tỉnh chưa?”
“Chưa, ta vẫn chưa cảm nhận được khí tức của hắn! Xem tên tiểu tử kia làm như thật, không phải là chơi chúng ta đấy chứ?”
“Ài, Thiếu tộc trưởng tốt như vậy, thực lực mạnh như thế, là lựa chọn kế nhiệm số một cho vị trí tộc trưởng! Tuy biết không thể nhưng ta vẫn hy vọng tên tiểu tử đó có thể cứu sống hắn, xem ra…”
“Đúng vậy! Đúng là ông trời đố kị anh tài! Thiếu tộc trưởng thiên chi kiêu tử, anh tài kiệt xuất đến vậy mà lại tráng niên mất sớm!”
Mọi người trong tộc đều nghị luận sôi nổi, nhưng đa số người đều hy vọng ý nghĩ của mình là sai, hy vọng Diệp Viễn thật sự có thể cứu sống Lê Dương.
Từ tiếng bàn tán của bọn họ có thể thấy được Lê Dương ở bộ tộc Đằng Vân được lòng mọi người thế nào.
Chỉ là xem khí tức trên người Lê Dương, chắc chắn là Diệp Viễn lừa gạt mọi người rồi.
Lão già trước đó đấu võ mồm với Diệp Viễn là Đạo Nguyên đại sư, vừa rồi hắn cũng âm thầm lau mồ hôi, dẫu sao Diệp Viễn “biểu diễn” giống như thật đến ngay cả một đại sư như hắn cũng bị hù dọa.
Bây giờ thấy cảnh này, Đạo Nguyên đại sư càng hận Diệp Viễn thấu xương.
Phó tộc trưởng thấy vậy cũng nhìn Diệp Viễn cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử, bây giờ ngươi còn nói được gì? Tiểu Dương đã quy thiên, vậy mà ngươi vẫn còn khinh nhờn di thể của hắn, thật đúng là tội ác tày trời!”
Ánh mắt tộc trưởng nhìn thẳng vào Diệp Viễn, toàn thân phát run, bất kì ai cũng có thể nhìn ra sự phẫn nộ của hắn lúc này.
“Tiểu tử, ngươi đúng là muốn chết!” Tộc trưởng nghiến răng, phun ra từng chữ từng chữ một.
Hắn nổi giận đùng đùng.
Nhi tử của chính mình đã chết, thân xác vẫn còn bị Diệp Viễn dời qua dời lại nửa ngày, chuyện như vậy ai gặp phải cũng sẽ phát điên.
Tộc trưởng từng bước từng bước đi đến chỗ Diệp Viễn, mỗi bước đi khí thế của hắn lại kéo lên một đoạn.
Lam Phong thấy vậy sắc mặt cũng trầm trọng. Lấy thực lực của hắn đối phó với Hóa Hải tầng chín đỉnh phong, kết cục cũng chỉ có chết.
Nhưng cho dù hắn chết cũng không thể để Diệp Viễn chịu một chút tổn thương nào.
Ngược lại Diệp Viễn lại vẫn là dáng vẻ ung dung vỗ vỗ tay như thể vừa mới bận rộn xong, rất mệt mỏi, thờ ơ không quan tâm đối với sự tức giận của tộc trưởng, giống như đối tượng mà tộc trưởng tức giận căn bản không phải là hắn vậy.
Thấy điệu bộ của Diệp Viễn, tộc trưởng càng thêm phẫn nộ. Thân thể hắn đột nhiên biến mất, một chưởng dời núi lấp biển đánh đến trước mặt Diệp Viễn.
“Khụ khụ…”
Đúng vào lúc này, trong linh cữu truyền ra một tiếng ho mãnh liệt, tộc trưởng bỗng nhiên giật mình, dừng lại một chưởng này.
Mà lúc này, khoảng cách bàn tay hắn và Diệp Viễn chỉ có ba tấc.
Sắc mặt Diệp Viễn vẫn không thay đổi, nhàn nhạt nói với tộc trưởng: “Lê Dương tỉnh rồi, ngươi không đi xem hắn thế nào?”
Tộc trưởng ngẩn ra, rồi mới bỗng nhiên bừng tỉnh nhận ra chuyện vừa xảy ra, vội vã bỏ Diệp Viễn qua một bên chạy về bên cạnh Lê Dương.
Vừa nhìn, tộc trưởng không nhịn được rơi nước mắt đầy mặt, Lê Dương… thế mà thật sự tỉnh lại rồi!
Lê Dương khó khăn mở hai mắt, cảnh sắc trước mặt từ mơ hồ đến rõ ràng.
“Phụ…phụ thân?” Lê Dương hết sức yếu ớt gọi.
“Tiểu …Tiểu Dương… con thật sự… thật sự đã tỉnh lại rồi! Làm cha… làm cha còn tưởng không thể gặp lại con nữa!”
Thời khắc này, tộc trưởng cảm thấy cả thế giới đều quay trở lại.
Cảm giác ái tử mất đi lại trở về, thật sự quá tốt.
Mà một bên khác Lê Hồng nhìn thấy Diệp Viễn không sao, cả người cũng mệt lả, thở phào một hơi.
Trong thời khắc một chưởng kia của tộc trưởng hạ xuống, hắn thật sự có ý nghĩ muốn chết. Lê Dương vì hắn không về kịp mà chết, hiện tại Diệp Viễn cũng vì muốn cứu hắn mà chết, Lê Hồng thật sự cảm thấy mình không cần tiếp tục sống trên đời này nữa.
Tộc trưởng vừa đi, Lê Hồng liền vội chạy đến trước mặt Diệp Viễn: “Cơ công tử, công tử… không… không sao chứ?”
Cảm giác căng thẳng của Lê Hồng đến giờ vẫn chưa biến mất, mở miệng nói chuyện còn bị cà lăm.
Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói: “Còn chưa đánh đến ta, không sao!”
Nhận được đáp án khẳng định của Diệp Viễn, Lê Hồng mới thật sự yên tâm: “Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Nếu công tử có mệnh hệ gì, ta thật sự không biết sẽ phải làm thế nào. A, đúng rồi! Rốt cuộc công tử đã thi triển ma pháp gì, mà lại có thể khiến Lê Dương khởi tử hoàn sinh.”
Diệp Viễn tức giận nói: “Hoàn sinh cái rắm ấy! Vốn dĩ hắn chưa chết, ta chỉ giúp hắn đả thông khí bị tắc nghẽn, khiến hắn lấy lại hơi thở mà thôi!”
“Chưa… chưa chết? Sao có thể? Ngay cả Đạo Nguyên đại sư và tộc trưởng, phó tộc trưởng đều xác nhận Lê Dương đã chết rồi, ta cũng không cảm giác được khí cơ của hắn, sao có thể chưa chết?” Lê Hồng kinh ngạc nói.
Diệp Viễn bĩu môi đáp: “Nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, người sinh ra có khí, nhìn một người chết hay chưa chết, không thể chỉ nhìn khí cơ và hô hấp, còn phải xem vọng khí! Hôm qua Lê Dương vừa chết, khí vẫn chưa đoạn, cho nên không thể coi là thật sự tử vong. Nếu để muộn thêm chút nữa, ngay cả ta cũng hết cách.”
Lê Hồng cả mặt mờ mịt, căn bản là nghe không hiểu Diệp Viễn đang nói cái gì.
Hắn lớn như vậy, căn bản chưa hề nghe nói cái gì gọi là “khí”. Khí cơ thì hắn biết, nhưng “Khí" mà Diệp Viễn nói hiển nhiên là không cùng một khái niệm.
Lê Hồng không hiểu cũng là chuyện bình thường, bởi vì căn bản hạ giới không thể biết đến" vọng khí" được.
Chỉ có luyện dược sư có thành tựu cực cao và tu luyện thần hồn bí kỹ liên quan mới có thể nhìn thấy “khí”.
Đối với luyện dược sư mà nói, tử vong hay chưa không phải nhìn vào khí cơ, hô hấp, nhịp tim mà là nhìn vào “khí".
Lúc Diệp Viễn tiến vào, nhìn thấy trên người Lê Dương vẫn còn một chút khí mỏng manh, liền biết hắn vẫn còn hy vọng được cứu sống.
Mà chỉ pháp hắn vừa thi triển, gọi là, còn cao cấp hơn nhiều so với
Diệp Viễn từng dùng bộ chỉ pháp này cứu sống vô số người, mà hôm nay lại cứu thêm một Lê Dương nữa.
Bộ chỉ pháp này tổng cộng có chín tầng tương ứng với chín đại cảnh giới. Lúc này Diệp Viễn đã là Ngưng Tinh tầng hai, thi triển tầng thứ ba của bộ chỉ pháp này cũng không tốn quá nhiều sức.
“Vậy… rất nhanh Lê Dương sẽ khỏe lại thôi đúng không?” Lê Hồng rất hồ đồ mà hỏi.
Vốn tưởng sẽ lấy được đáp án khẳng định, ai ngờ Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Khỏe? Còn sớm lắm! Ta chỉ giúp hắn đả thông lại kinh mạch bị tắc nghẽn, nhưng chỉ có thể trị ngọn không trị được gốc, không quá mấy ngày hắn vẫn sẽ chết mà thôi!”
“Hả! Vậy… vậy phải làm sao?” Lê Hồng kinh ngạc nói.
Diệp Viễn tức giận đáp: “Làm sao? Kệ ngươi! Lê Dương sống chết thì liên quan quái gì đến ta! Ta chỉ là khó chịu mấy lão già này, khiến bọn hắn cũng không được thoải mái mà thôi.”
Thật khéo thay, tộc trưởng cũng nghe thấy lời nói của Diệp Viễn, vội vàng bảo người đỡ Lê Dương ra khỏi quan tài, đến trước mặt Diệp Viễn hành đại lễ, mặt đầy xin lỗi nói: “Vị tiểu huynh đệ này, vừa rồi lão phu nhất thời lỗ mãng, suýt nữa làm tiểu huynh đệ bị thương, thật sự đáng chết! Lão phu xin tạ lỗi với tiểu huynh đệ, mong tiểu huynh đệ lượng thứ.”
Diệp Viễn lườm một cái nói: “Đấy là ngươi làm ta bị thương sao? Nếu nhi tử của ngươi không ho vài cái, hiện tại ta đã phơi thây tại chỗ, chôn theo nhi tử của ngươi rồi.”
Tộc trưởng đỏ mặt, nhưng rốt cuộc cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, liền vội nói: “Đều do lão phu không đúng, đều là lão phu không đúng! Xin tiểu huynh đệ hãy nhìn vào sự nóng lòng của lão phu với ái tử, đừng so đo làm gì.”