Chương 359: Gậy ông đập lưng ông.
Trong mật thất phủ đệ của Chúc Vân, phó tộc trưởng Chúc Vân đầu mày cau lại, giống như có chuyện gì rất nghiêm trọng.
“Đạo Nguyên à, tên tiểu tử này mọc ở đâu ra vậy, sao lại có bản lĩnh này? Rõ ràng Lê Dương đã chết, sao còn có thể sống lại?” Chúc Vân mở miệng nói.
Đạo Nguyên Đại Sư cũng cau mày, rất buồn bực: “Bộ chỉ pháp của tên tiểu tử này huyền diệu vô biên, đúng là có chút quỷ dị! Có điều… hắn chỉ đả thông được kinh mạch bị tắc nghẽn của Lê Dương, khiến hắn tạm thời sống lại mà thôi. Thất Tâm Tán của ta không có thuốc giải, Lê Dương nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm hai ngày, vẫn sẽ phải chết.”
Đầu lông mày của Chúc Vân giương lên: “Lời này của ngươi là thật?”
“Đương nhiên là thật! Thất Tâm Tán không màu không vị, là một loại độc dược làm tê liệt thần kinh của võ giả, căn bản không có thuốc giải! Ta bảo bọn Lê Hồng đi tìm Tử Huyễn Huyết Sâm chỉ là là tìm một kẻ chịu tội thay, quét sạch một ít chướng ngại giúp các ngươi mà thôi! Thật ra, làm gì có thuốc giải!" Đạo Nguyên tràn đầy tự tin nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Chỉ cần Lê Dương chết, thiên tài số một trong tộc sẽ rơi sang đầu Tiểu Thiên, tộc trưởng kế nhiệm ngoài nó ra không thể là ai khác!” Chúc Vân hơi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn cắn răng nói: “Đều tại tên tiểu tử đáng chết kia, bằng không kế hoạch của chúng ta đã hoàn thành rồi, nào có nhiều phiền toái nảy sinh như vậy! Đợi Lê Dương chết, nhất định phải nghĩ cách giết hắn!”
Đạo Nguyên lập tức phụ họa nói: “Không sai, tên tiểu tử đó tà tính vô cùng, không thể để lâu, phải nghĩ cách giết hắn mới được!”
Bị một tên tiểu bối uy hiếp, Chúc Sơn và Đạo Nguyên đều cực kỳ tức giận. Hơn nữa kế hoạch của bọn hắn vốn không thể có chút sơ hở lại bị Diệp Viễn phá hoại, vậy làm sao khiến bọn hắn không tức giận cho được.
Hiển nhiên Chúc Vân cũng không có hảo cảm gì với Diệp Viễn, nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi, chỉ cần Lê Dương chết, chắc chắn Lê Đằng sẽ chẳng còn tâm tư lo việc trong tộc nữa, đến lúc đó muốn đối phó với một tên tiểu tử, không phải dễ như trở bàn tay sao.”
“Rầm rầm rầm...”
“Rầm rầm rầm...”
Cửa mật thất bị gõ đến vang động ầm ĩ.
Đầu lông mày của Chúc Vân cau lại, lộ ra không vui.
“Tiểu Thiên tên tiểu tử này cứ suốt ngày hấp ta hấp tấp, tương lai làm sao đảm nhiệm trọng trách lớn đây?”
Nói rồi Chúc Vân tiện tay đánh ra một đạo nguyên lực, cửa mật thất tự động mở ra.
Cửa vừa mở, Chúc Thiên một mặt sốt ruột xông vào: “Phụ thân, chuyện lớn không hay rồi!”
Chúc Vân không kiên nhẫn hỏi: “Từ từ nói, gấp cái gì? Trời sập xuống rồi hay sao?”
Chúc Thiên vội nói: “Trời sập xuống rồi! Lê Dương hắn… hắn…”
Chúc Vân cau mày: “Lê Dương làm sao? Hắn chết rồi?”
“Nào có! Lê Dương chưa chết, hắn được tên tiểu tử kia cứu sống rồi!”
“Cái gì?”
“Lê Dương được tên tiểu tử kia cứu sống rồi!”
Chúc Thiên lại nhắc lại một lần, Đạo Nguyên và Chúc Sơn đột ngột đứng bật dậy.
“Sao có thể! Thất Tâm Tán của ta tuyệt đối không thể giải được, đến cả ta cũng không có thuốc giải, bọn chúng lấy đâu ra! Không thể nào!” Đạo Nguyên không tin được nói.
“Cái gì mà không có thuốc giải! Bên đó truyền tin tức ra, nói Lê Dương đã hoàn toàn khỏe lại! Hiện giờ còn đang khen ngợi tên tiểu tử Cơ Thanh đó bàn tay thần diệu, thần y tại thế đấy.”
Mặt Chúc Thiên tràn đầy tức giận, vị trí thiếu tộc trưởng đã đến tay lại bị lấy đi nhanh như thế, sao hắn có thể không phiền muộn?
Chúc Vân không nói gì, đầu mày cau chặt bước qua bước lại trong phòng.
Lát sau, mắt lão đột nhiên lộ ra tinh quang nhìn Chúc Thiên nói: “Con vừa nói, bên đó truyền ra tin tức, vẫn chưa xác nhận chứ?”
“Là nội gián chúng ta an bài trong phủ đệ của tộc trưởng, tin tức không thể sai được!” Chúc Thiên nói.
“Vậy hắn có nhìn thấy Lê Dương không?” Chúc Vân truy hỏi.
“Hừm, cái này thì chưa! Nhưng hắn nói nhìn thấy Lê Đằng và Lê Hồng sau khi đi ra khỏi phòng của Lê Dương thì cười rạng rỡ, tiếp đó tuyên bố tin tức này, có lẽ không sai được! Bây giờ Lê Đằng coi Cơ Thanh như khách quý, sắp tán tụng hắn lên tận trời xanh! Xem thanh thế đó như thể sắp vượt qua cả Đạo Nguyên đại sư rồi!”
Chúc Vân không nói gì nữa mà trao đổi ánh mắt với Đạo Nguyên, hỏi: “Đạo Nguyên, ngươi thấy sao?”
Đạo Nguyên vốn đang vô cùng căng thẳng, nhưng nghe thấy lời Chúc Thiên, lại thả lỏng không ít.
“Theo ta thấy, căn bản Lê Dương vẫn chưa được cứu chữa! Độc của Thất Tâm Tán, nào có dễ dàng giải được như vậy? Cho dù hắn học luyện dược từ trong bụng mẹ cũng không thể có bản lĩnh giải được Thất Tâm Tán. Nếu Lê Dương thật sự không sao rồi, lúc này Lê Đằng nên chăm sóc hắn chứ không phải là gióng trống khua chiêng tiếp đãi Cơ Thanh! Nhưng… có thể là Lê Đằng đã phát giác ra chuyện chúng ta làm rồi!” Đạo Nguyên nói.
Chúc Vân gật đầu than thở: “Ta làm trợ thủ cho hắn bao nhiêu năm như vậy, chuyện đã đến nước này, hắn vẫn không chịu buông tay! Hắn làm như vậy, là buộc ta phải động thủ.”
Chúc Thiên ở một bên nghe như thể rơi vào trong sương mù, căn bản không hiểu hai người đang nói gì.
“Ha ha, là hắn ép chúng ta! Vốn cũng không ngờ lại phải động thủ sớm như vậy, nhưng nếu hiện tại đã đi đến bước này rồi, thì tiên hạ thủ vi cường! Hơn nữa chúng ta đã chuẩn bị bao năm nay, sao hắn có thể bố trí thỏa đáng trong một sớm một chiều?” Chúc Sơn nóng lòng muốn thử nói.
“Phụ thân, hai người đang nói cái gì? Chúng ta sắp phải động thủ sao?” Chúc Thiên mờ mịt.
Chúc Vân nhìn nhi tử, cũng không biết phải nói sao.
Trên võ lực đúng thật Chúc Thiên chỉ đứng sau Lê Dương một chút, nhưng nói về tâm trí, về mưu kế, Lê Dương lại vượt xa hắn mấy con đường!
Chúc Vân chỉ có thể nhẫn nại giải thích nói: “Lê Dương căn bản chưa được cứu sống, thậm chí đã chết rồi! Lê Đằng gióng trống khua chiêng tiếp đãi Cơ Thanh, là vì hắn đã phát giác ra ý đồ của chúng ta, muốn chế trụ chúng ta, khiến chúng ta không dám dễ dàng manh động, để hắn bố trí hậu chiêu đối phó với chúng ta!”
Lúc này Chúc Thiên mới bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn nói: “Hóa ra Lê Dương đã chết rồi, ha ha, từ bây giờ ta đã là người đứng đầu trong lớp người trẻ tuổi của bộ tộc Đằng Vân rồi!”
Chúc Vân không để ý đến hắn mà nói với Chúc Sơn: “Triệu tập tất cả người của chúng ta lại, giờ tý đêm nay lặng lẽ lẻn vào phủ đệ của tộc trưởng, làm tan rã triệt để thế lực của Lê Đằng.”
“Vâng!” Chúc Sơn nhận mệnh rồi đi.
…
Lúc nửa đêm, một đám cao thủ lặng lẽ lẻn vào phủ đệ của tộc trưởng.
Chúc Vân và Lê Đằng hai người cùng lập lên bộ lạc Đằng Vân, Chúc Vân đối với phủ đệ tộc trưởng có lẽ còn quen thuộc hơn chính nhà mình.
Về võ lực, Chúc Vân và Lê Đằng hai người không hơn kém nhiều, đều là Hóa Hải tầng chín đỉnh phong.
Nhưng đêm nay Chúc Vân còn mang theo mấy cao thủ, chỉ riêng Hóa Hải Cảnh đã có bốn người!
Lấy năm địch một, lại tập kích bất ngờ, Chúc Vân hắn không thể thua được.
Chỉ cần bắt được Lê Đằng, bộ tộc Đằng Vân tự khắc sẽ rơi vào tay hắn.
Một đám người lặng lẽ tiến vào trong sân, bắt đầu lặng lẽ mò đến nơi ở của Lê Đằng.
Nhưng bọn hắn càng đi vào lại càng phát hiện có gì đó không đúng.
Chúc Vân phát hiện bọn họ đã đi rất lâu rồi, sao vẫn cách chỗ ở của Lê Đằng xa như vậy.
Chúc Vân quay đầu một cái, không khỏi kinh ngạc sợ hãi, những người hắn mang theo toàn bộ không thấy đâu cả.
“Không hay rồi, trúng kế rồi!” Chúc Vân thầm hô hỏng bét.
Mà đúng ngay lúc này, phủ đệ của tộc trưởng bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng, một đám người xuất hiện trước mặt hắn.
“Phó tộc trưởng đại nhân, đêm khuya không ở nhà ngủ, còn lang thang đến nơi này làm gì?” Diệp Viễn cười híp mắt nhìn Chúc Vân nói.