Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 360: Tiểu Mê Huyễn Trận.

Chương 360: Tiểu Mê Huyễn Trận.
Sắc mặt Chúc Vân trầm xuống, nhìn thấy từng khuôn mặt quen thuộc.
Lê Đằng, Lê Hồng, Lê Mẫn… đương nhiên còn có cả Diệp Viễn.
Khi tầm mắt của hắn rơi lên người Lê Dương, thì không khỏi ngẩn ra! Tên tiểu tử Cơ Thanh đó thật sự đã chữa khỏi cho Lê Dương rồi!
Cũng không biết Diệp Viễn vô tình hay cố ý, lại đứng ở phía trước nhất, kéo giãn một khoảng cách nhất định với những người khác.
Vốn Chúc Vân đã tuyệt vọng nhìn thấy vậy trong lòng lại âm thầm vui mừng.
“Tìm chết!”
Chúc Vân đột nhiên bạo phát, phi tới bóp lấy yết hầu của Diệp Viễn, hắn muốn khống chế Diệp Viễn làm con tin!
Thế nhưng đợi đến khi hắn đến trước mặt Diệp Viễn, nhất thời cảm thấy không ổn. Dường như Diệp Viễn không nhìn thấy hắn, cứ đứng đó không tránh không né.
Mắt Chúc Vân hoa lên, trực tiếp xuyên qua thân thể của Diệp Viễn, không khỏi kinh ngạc.
“Phó tộc trưởng đại nhân đúng là gặp nguy không loạn, vẫn còn muốn bắt ta làm con tin. Nhưng mà… ngươi không có cơ hội đó đâu.” Diệp Viễn vẫn đứng tại chỗ cũ ý cười châm biếm nhẹ nhàng nhìn Chúc Vân.
Đại trận mà Diệp Viễn tốn mất một ngày để bố trí, sao có thể để Chúc Vân phá giải dễ dàng được.
Có thể khiến Diệp Viễn mất cả một ngày để bố trí, uy lực của đại trận này không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng được.
Trận pháp này không phải trận pháp bình thường, mà là trận pháp thoát thai từ Tu La Mê Huyễn Trận của Lục Lâm Phong.
Diệp Viễn gọi nó là Tiểu Mê Huyễn Trận!
Tên gọi nghe thì rất bình thường, nhưng lại có uy lực vô cùng đáng sợ!
Tu La Mê Huyễn Trận hoàn toàn là Huyễn Sát Trận, đừng nói là cường giả Hóa Hải Cảnh cho dù là Phong Hoàng của Cuồng Phong giới, cường giả Vô Lượng Cảnh tiến vào cũng chỉ có chết không thể sống!
Nếu năm đó tông chủ của Đại Diễn Chân Tông lĩnh ngộ được trận pháp này, căn bản là không cần phải hy sinh toàn tông để bảo vệ Vô Biên giới, trực tiếp dùng đại trận này để chôn giết Phong Hoàng của Cuồng Phong giới là được rồi!
Tuy Diệp Viễn đã lĩnh ngộ được bộ trận pháp này, nhưng vì cảnh giới không đủ nên ngay cả một phần ngàn uy lực của nó cũng không phát huy được.
Cho nên hắn mở lối đi riêng, tách Mê Huyễn Trận từ bộ trận pháp đó ra ngoài rồi hạ thấp độ khó, chính là Tiểu Mê Huyễn Trận trước mắt đây.
Cho dù như vậy, Diệp Viễn cũng phải tốn hết cả một ngày.
Bây giờ xem ra, hiệu quả cũng không tồi. Căn bản là Hóa Hải tầng chín như Chúc Vân vùi thân trong đó cũng không tìm được lối thoát.
Trận pháp không có công hiệu giết người, chỉ đơn thuần là một khốn trận, nhưng muốn thoát ra cũng là khó như lên trời!
Cái đáng sợ của Tiểu Mê Huyễn Trận chính là ở đó, ta đứng trước mặt ngươi, ngươi lại không bắt được ta.
Chúc Vân tức đến cắn răng nghiến lợi, gầm thét nói; “Tiểu tử thối, ta giết ngươi!”
Chúc Vân không đếm xỉa đến cái gì đánh về phía Diệp Viễn, sau đó Diệp Viễn giống như hoa trong gương trăng trong nước, căn bản là lão không thể chạm được đến!
Lúc này Chúc Vân giống như một con khỉ bị đùa bỡn.
“Đừng lãng phí sức lực nữa, ngươi không đánh được ta đâu.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Phí sức nửa ngày, Chúc Vân cũng mệt sắp chết, thế nhưng đến ngay cả một góc áo của Diệp Viễn cũng không sờ được đến khiến hắn chán nản không thôi.
Lúc này, Lê Đằng cũng chậm rãi đi tới, đến trước mặt Chúc Vân than nói: “Ài… lão đầu à, ngươi hà tất phải thế này!”
Chúc Vân nhìn thấy Lê Đằng, cười như điên nói: “Ha ha ha… Lê Đằng! Hiện tại ngươi lấy tư thế của người thắng để thương xót ta sao? Ta không cần!”
Lê Đằng lại than thở: “Lão đầu, hai người chúng ta liên thủ đã mấy trăm năm, cùng nhau trải qua bao nhiêu mưa gió, bao nhiêu lần vào sinh ra tử. Cảm tình nhiều năm như thế, lẽ nào ngươi đã quên rồi sao?"
“Bớt giả vờ giả vịt với ta đi! Lê Đằng, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói với ta những thứ này? Luận về cống hiến cho bộ lạc Đằng Vân, Chúc Vân ta kém ngươi chỗ nào, dựa vào cái gì ngươi có thể làm tộc trưởng, ta lại chỉ có thể ở một bên nghe lệnh ngươi?”
Lê Đằng lắc đầu nói: “Nếu ngươi muốn chức vị tộc trưởng này, vậy có thể nói rõ ràng với ta, sao phải xuống tay với Tiểu Dương? Ngươi cũng biết nó là sinh mạng của ta, ngươi lại hạ độc thủ với cả chất tử của mình. Nếu không phải may mắn Tiểu Hồng đưa Cơ công tử về, lúc này Tiểu Dương đã bị ngươi hại chết rồi! Ngươi từng nhìn nó lớn lên, vậy mà ngươi lại nỡ lòng nào!”
“Hừ! Dựa vào cái gì? Ngươi chèn ép ta cả đời này, lẽ nào nhi tử của ta cũng phải bị nhi tử ngươi chèn ép tiếp sao? Ta có thể không làm tộc trưởng, nhưng ta không thể khoan nhượng để nhi tử của ta phải làm tay sai cho người khác!” Chúc Vân gào thét nói.
Lúc này, Diệp Viễn liền chen mồm nói: “Nhi tử của ngươi chí lớn nhưng tài mọn, vô lương vô đức, hắn mà làm tộc trưởng thì không phải sẽ đẩy cả bộ lạc vào vực sâu sao? Làm người có thể ích kỷ nhưng đừng bắt người khác phải ích kỷ theo ngươi! Những người khác trong bộ lạc đều vô tội, dựa vào cái gì mà bắt bọn họ phải chôn theo vì sự ích kỷ của ngươi?”
Lời của Diệp Viễn chọc trúng vào nỗi đau của Chúc Vân, lão lại gào lên với Diệp Viễn: “Ngươi là cái thá gì, dám giáo huấn ta?”
“Chát!”
Một tiếng giòn giã vang lên.
Mặt Chúc Vân bị ăn một cái tát dữ đội.
Tuy cái tát của Diệp Viễn đối với lão chỉ như gãi ngứa nhưng cảm giác bị sỉ nhục càng rõ ràng hơn nỗi đau thể xác.
“Cái mồm thối như vậy!” Diệp Viễn cười lạnh nói.
“A… ! Tiểu tử, ta phải giết ngươi!” Chúc Vân ngửa mặt lên trời hét.
Sau đó, tất cả chỉ là phí công, căn bản là hắn không đánh được đến Diệp Viễn.
“Tộc trưởng lão đầu, giải quyết hắn luôn đi. Tên này hồ đồ ngu xuẩn, không có gì đáng lưu luyến cả.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Lúc này đầu lông mày của Lê Đằng cau lại, rõ ràng là do dự không quyết.
“Cần quyết không quyết, tất chịu hậu họa khôn lường. Để loại người này lại, ngoài khiến bộ tộc của ngươi xuống dốc không phanh, thì chẳng có chút tác dụng nào!” Diệp Viễn nói.
Lê Đằng trầm mặc hồi lâu, thở dài một hơi thật sâu, chậm rãi bước về phía Chúc Vân…

Trong nội đường phủ đệ của tộc trưởng, Lê Đằng dẫn theo Lê Dương bái một cái thật sâu với Diệp Viễn.
“Đa tạ đại ân của Cơ công tử! Nếu không có Cơ công tử, phụ tử ta chỉ sợ đã gặp phải tai bay vạ gió rồi!” Lê Đằng nói.
Nghe lời nói đủ thấy Lê Đằng đối với Diệp Viễn có bao nhiêu kính trọng.
Đừng nói cái khác, chỉ riêng trận pháp huyền diệu vô song kia cũng đã khiến Lê Đằng kiêng nể không thôi rồi.
Thực lực của hắn và Chúc Vân không chênh lệch nhiều, nếu không có Tiểu Mê Huyễn Trận, lần này bộ tộc Đằng Vân chắc chắn sẽ phải máu chảy thành sông.
Bây giờ có thể không đánh mà thắng giải quyết nội đấu, tất nhiên là chuyện đáng vui mừng.
“Đa tạ ân cứu mạng của Cơ công tử! Lại nói con cháu Lê gia chúng ta từ trên xuống dưới đều nợ Cơ công tử quá nhiều0!” Lê Dương nói.
Diệp Viễn phất phất tay, cười nói: “Các người không cần cảm ơn ta, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Lê Hồng đi. Vốn là ta cũng lười lo chuyện bao đồng, nhưng tên tiểu tử đó lại vừa ngu ngốc vừa ngây thơ, ngược lại khiến ta động lòng trắc ẩn.”
Thật ra Lê Hồng lớn hơn Diệp Viễn rất nhều, nhưng Diệp Viễn gọi hắn là tên tiểu tử, vậy mà lại không hề có cảm giác kỳ quái.
“Ài! Mạng sống trên dưới bộ tộc Đằng Vân ta đều đều là do Cơ công tử cứu, sau này chỉ cần Cơ công tử có gì căn dặn, bộ tộc Đằng Vân ta nhất định dầu sôi lửa bỏng cũng không từ!” Lê Dương nói.
Không thể không nói, Lê Dương mạnh hơn Chúc Thiên quá nhiều. Lời nói việc làm đều khiến khiến người ta có cảm giác như gió xuân ấm áp, chẳng trách lại được tin phục là tộc trưởng đời tiếp theo của bộ tộc Đằng Vân.
Diệp Viễn cười phất phất tay nói: “Dầu sôi lửa bỏng thì thôi khỏi, các người chỉ cần cho ta mượn dùng truyền tống trận một chút là được rồi. Ta đang vội không thể trì hoãn thêm nữa.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất