Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 370: Tiêu Trường Phong.

Chương 370: Tiêu Trường Phong.
"A! Tiểu Bạch Hổ từ đâu tới thế, đáng yêu quá đi thôi! Lại đây, để tỷ tỷ ôm một cái!"
"Ha ha, ngươi xem nó tức giận kìa, đến tức giận cũng có thể đáng yêu như vậy!"
"Hì hì, vị công tử này, đây là Tiểu Bạch Hổ của công tử sao? Có thể cho ta mượn chơi đùa hai ngày không?"
Bắt đầu từ hôm qua, Bạch Quang chính là đối tượng được chú ý nhất ở trong Tiêu phủ. Mặc kệ là Diệp Viễn đi tới đâu cũng đều trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Đặc biệt là những tiểu thư, nha hoàn này, mỗi một người nhìn thấy Bạch Quang đều giống như là không rời mắt nổi, không nhịn được đi lên đùa giỡn một chút.
Bạch Quang lại không thích người khác âu yếm, mỗi khi người khác lại gần, nó đều bày ra bộ dạng cự người ngoài ngàn dặm, nhe răng trợn mắt với các nàng.
Nhưng mà càng như vậy, những tiểu thư, nha hoàn kia lại càng cảm thấy nó đáng yêu.
Tất nhiên không phải là Diệp Viễn nhàn rỗi không có chuyện gì nên dắt hổ đi chơi, mà là hắn muốn tìm cơ hội hỏi thăm về chuyện nô lệ một chút. Nhưng mà loại chuyện này hắn cũng không thể làm quá công khai, cho nên để tránh làm cho người ta nghi ngờ thì Bạch Hổ thành thứ che giấu tốt nhất.
Có Bạch Hổ làm ngụy trang, Diệp Viễn có thể quang minh chính đại tìm những nha hoàn tiểu thư kia nói chuyện phiếm, thường xuyên qua lại quả là đã thám thính được không ít tin tức.
Trong lúc nói xa nói gần, Diệp Viễn tới cùng vẫn xác định được, đúng là gần đây Tiêu gia mua được hai nô lệ của Vô Biên giới!
Nhắc tới, hai nô lệ này cũng không phải là Tiêu gia mua được, mà là Hoàng gia và Tiết gia đưa tới.
Rất hiển nhiên, hai nhà này tặng nô lệ là để lấy lòng Tiêu Như Yên.
Thân là thế gia nhị đẳng, Tiêu gia còn không có tư cách mua được nô lệ quý hiếm cỡ này.
Diệp Viễn còn muốn hỏi thăm thêm một chút, tướng mạo của hai nô lệ này, nhưng tiếc là, hai người kia lại trực tiếp bị đưa đến trong nhà Tiêu Như Yên, vốn dĩ người khác cũng không có cơ hội nhìn thấy.
Mà chỗ ở của nữ quyến đều thuộc về nhà trong, bốn phía đều có cao thủ bảo vệ, lấy thực lực bây giờ của Diệp Viễn, nghĩ muốn lặng yên không một tiếng động lẻn đi vào, khả năng thành công cũng không lớn.
Xem ra, muốn tiếp cận với hai người của Vô Biên giới này, biện pháp cuối cùng vẫn phải đặt ở trên người Tiêu Như Yên.
Lấy trạng thái bây giờ của Diệp Viễn, cũng chỉ có thể tiếp xúc được với hai người kia. Những người khác đều bị các thế lực cường đại mua đi, trong thời gian ngắn nếu muốn thăm dò được rõ ràng, cũng không phải là chuyện dễ.
Nhưng mà Diệp Viễn cũng không vội, từ khi biết được mấy người đám Mai Trăn bị bán đến trung tâm Vương Thành thì Diệp Viễn đã làm xong chuẩn bị trường kỳ chiến đấu anh dũng.
"Này, Cơ Thanh, ta muốn tìm ngươi mà phải theo đằng sau ngươi hỏi nửa ngày rồi đấy!" Lúc Diệp Viễn đang trầm tư thì nghe Đông chưởng quỹ gọi lớn.
Đất đai của Tiêu phủ cực kỳ rộng lớn, muốn tìm một người thật đúng là cần phải tốn chút ít công sức.
"Hả? Đông chưởng quỹ tìm ta có việc gì à? Ta đang suy nghĩ nếu sau này muốn sống ở trong Tiêu phủ thì phải làm quen một chút trước, cho nên mới đi dạo một vòng." Diệp Viễn cười nói.
Đông chưởng quỹ lộ ra vẻ tức giận: "Ta nói ngươi nha Cơ tiểu huynh đệ, còn có hai ngày nữa là đến đại hội đấu đan rồi, dù sao ngươi cũng phải làm một chút chuẩn bị chứ? Đi lang thang khắp nơi như vậy… sợ là không tốt lắmđâu?"
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi liếc mắt: "Không phải chỉ là một cái đại hội đấu đan thôi sao, có cái gì cần phải chuẩn bị? Không phải là đã nói Đồng gia chỉ phái mấy người thế hệ thanh niên đi lên thôi à, cũng không phải là phải tỷ thí với những lão quái vật nhà bọn hắn."
Thấy dáng vẻ không thèm để ý của Diệp Viễn, Đông chưởng quỹ lại càng giận nhưng không có chỗ phát tiết: "Ta nói với ngươi này Cơ Thanh, bây giờ ngươi là luyện dược sư khách khanh của Tiêu gia, ăn bổng lộc của Tiêu gia chúng ta! Đại hội đấu đan chính là liên quan tới chuyện sống còn của Tiêu gia, dù sao thì ngươi cũng phải để ý một chút chứ? Mặc dù Đồng gia chỉ phái ra thế hệ thanh niên, nhưng mà thực lực của bọn hắn cũng mạnh vô cùng!"
"Mạnh bao nhiêu?" Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
Nhắc tới Đồng gia kia, thật đúng là không biết gì cả.
"Đồng gia… chao ôi, thôi thôi, đi theo ta đi, có người muốn gặp ngươi! Đợi gặp được người đó thì ngươi sẽ biết."
...
Diệp Viễn đi theo Đông chưởng quỹ tới một căn viện thanh u an tĩnh, hơi trăn trở một chút tiến vào trong căn phòng.
"Là Đông Tô An à? Dẫn Cơ Thanh đến rồi hả?" Một giọng nói trầm ổn phát ra từ trong phòng.
"Vâng, hắn đang ở bên ngoài." Đông chưởng quỹ cung kính trả lời.
"Ngươi hãy lui ra trước đi, để hắn tiến vào." Giọng nói bên trong nhà truyền ra một lần nữa.
"Vâng!"
Nói xong, Đông chưởng quỹ xoay người nói với Diệp Viễn: "Tự ngươi đi vào đi, nhớ lấy, không thể lỗ mãng."
"Ờ." Diệp Viễn rất vô trách nhiệm trả lời qua loa lấy lệ một tiếng.
Đông chưởng quỹ cảm thấy cực kỳ buồn bực, nhưng cũng không nhiều lời, vẫn lui xuống.
Diệp Viễn vừa đi vào bên trong phòng mới để ý thấy hóa ra đây lại là một phòng luyện đan. Một người trung niên đang ngồi tĩnh tọa ở trên giường giữa phòng.
Diệp Viễn đang muốn tiến lên hành lễ, chỉ thấy một cỗ hồn lực bàng bạc, ùn ùn đánh tới chỗ mình.
Tròng mắt Diệp Viễn hơi co lại, nhưng cũng không tránh không né mà tùy ý để đối phương thi triển.
Thoạt nhìn thì thần hồn công kích của người đàn ông trung niên kia mạnh vô cùng, nhưng lúc rơi lên trên người Diệp Viễn thì lại hết sức ôn hòa.
Hồn lực nhàn nhạt bao phủ xung quanh Diệp Viễn, giống như là đang thăm dò cái gì đó.
Mấy hơi thở sau, hồn lực của đối phương giống như thủy triều rút lui lại.
"Thiếu niên, ngươi rất có định lực! Hồn lực của ta tấn công ngươi như vậy, ngươi lại bất động như chuông đồng!" m thanh hùng hậu của người đàn ông trung niên kia truyền tới.
Chỉ là tuy rằng giọng nói của hắn bình tĩnh, nhưng lại mang theo một chút kinh ngạc. Hiển nhiên biểu hiện của Diệp Viễn vừa rồi đã nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Diệp Viễn cười nói: "Không tránh khỏi thì cần gì phải tốn công vô ích? Từ lúc ta tiến vào bên trong gian phòng này, nếu như tiền bối muốn giết ta thì ngoài nhắm mắt chịu chết ra ta còn có thể làm gì?"
Người trung niên kia bỗng nhiên cười ha ha một tiếng nói: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Nghe ý tứ trong lời nói của ngươi có nghĩa là nếu như ở bên ngoài, ngươi còn có bản lĩnh trốn được?"
Diệp Viễn đúng mực đáp: "Cũng không hẳn là có nắm chắc!"
Phải biết, đối phương là một vị cường giả Hồn Hải Cảnh!
Tuy khả năng có thể chạy thoát từ trong tay đối phương cực kỳ nhỏ, nhưng mà ở trong từ điển của Diệp Viễn, không có ba chữ không thể nào kia.
Nếu như lợi dụng được thiên thời địa lợi nhân hoà, chưa chắc hắn đã không có cơ hội chạy trốn.
Nhớ lại lúc đó hắn mới Linh Dịch tầng hai, không phải là cũng có thể giết chết Hắc Nha lão nhân đã Hóa Hải Cảnh hay sao?
Đương nhiên, sự chênh lệch giữa Hồn Hải Cảnh và Ngưng Tinh Cảnh, với sự chênh lệch giữa Hóa Hải Cảnh và Linh Dịch Cảnh vốn dĩ không phải là cùng một khái niệm.
Cho nên Diệp Viễn chỉ "Khiêm tốn" nói một câu, chưa hẳn là đã không có nắm chắc.
Giữa các võ giả của ba cảnh giới dưới cùng và ba cảnh giới tầm trung, là có khác biệt trời vực. Hóa Hải Cảnh dù có mạnh hơn nữa, cũng chỉ là võ giả thuộc về ba cảnh giới dưới cùng, vốn không thể so sánh với võ giả Hồn Hải Cảnh đã thuộc về ba cảnh giới tầm trung.
"Ha ha, Đông Tô An nói ngươi có bản lĩnh, nhưng lại cũng không biết trời cao đất rộng, quả nhiên không sai. Nhưng mà… mới vừa rồi đúng là ngươi đã thoát được một kiếp." Trung niên kia cười nói.
Trong lòng Diệp Viễn đã rõ ràng, nhưng lại làm ra vẻ nghi ngờ hỏi: "Ồ? Lời này của tiền bối là ý gì?"
"Từ thông đạo giữa hai giới truyền tin tức tới, khả năng là có một tên thiếu niên của Vô Biên giới đã lặng lẽ lẻn vào Vương Thành. Vừa rồi là ta muốn khảo sát thần hồn của ngươi, nếu như thần hồn của ngươi khác biệt với võ giả của Cuồng Phong giới chúng ta, thì ta sẽ giết ngươi không chút do dự!" Người trung niên nhàn nhạt nói.
Diệp Viễn giả bộ lấy làm kinh hãi, kinh ngạc hỏi tiếp:" Có chuyện như vậy sao? Tiền bối lại hoài nghi ta là người dị giới?"
"Ha ha, chỉ là số tuổi của ngươi xấp xỉ với người trong tình báo, lại xuất hiện vô cùng đột nhiên ở trong Vương Thành, ta cẩn thận cân nhắc, mới có lần thử thách này. Đúng rồi, ta tên là Tiêu Trường Phong, gia chủ của Tiêu gia."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất