Chương 372: Có tốt hơn không?
Tầng hai Tứ Hải Lâu, Tiêu Như Yên khẽ cắn răng, những giọt mồ hôi trên trán lấm tấm chảy xuống trông dáng vẻ vô cùng cật lực.
“Xèo” một tiếng, một làn khói xanh từ trong dược đỉnh bay ra, hiển nhiên là đã luyện ra một lò phế đan.
“Tại sao? Rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào!”
Tiêu Như Yên dùng mu bàn tay lau sạch những giọt mồ hôi trên trán, khuôn mặt hiện rõ vẻ nóng nảy.
“Nhị tiểu thư, cũng đừng nên miễn cưỡng như thế. Hạo Linh Bồi Nguyên Đan này đã được chứng thực là đan dược không thể luyện chế, ngay cả gia chủ cũng không luyện ra được, nhị tiểu thư...” Đông chưởng quỹ đứng ở một bên an ủi.
Trong mắt Tiêu Như Yên ầng ậng nước, nhưng nàng lại cố kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống.
“Nếu đan phương của Hạo Linh Bồi Nguyên Đan đã được truyền lại thì không thể nào không luyện chế ra được đan dược. Chắc chắn là có chỗ không đúng! Ta thử lại lần nữa, nhất định sẽ luyện ra được!” Tiêu Như Yên quật cường nói.
Đông chưởng quỹ thở dài an ủi: “Ta biết nhị tiểu thư muốn giúp đại thiếu gia sớm bình phục lại trước khi đại hội đấu đan diễn ra, nhưng nếu như trong hai ngày này nhị tiểu thư tiêu hao hết hồn lực của mình, thì không phải càng ảnh hưởng tới đại cục hay sao?”
“Hừ! Không phải tên Cơ Thanh đó nói một mình hắn có thể đấu được ba người hay sao, để một mình hắn đi là được rồi!” Tiêu Như Yên không chút lay động, ngược lại lại chĩa mũi giáo sang Diệp Viễn.
Rất hiển nhiên, hành động trêu chọc của Diệp Viễn ngày hôm đó đã khiến nàng rất không vui.
“Như Yên tiểu thư, ta có thể hiểu là nàng đang khen ta được không?” Giọng của Diệp Viễn đột nhiên vang lên.
Tiêu Như Yên nhìn thấy Diệp Viễn, lại đang giận mà không có chỗ phát tiết, giận dữ nói: “Da mặt của ngươi cũng dày thật đó! Thật đúng là không biết trời cao đất dày là gì, ngươi có biết thực lực của Đồng gia mạnh lắm hay không? Đừng cho rằng ngươi có thể luyện ra được Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan là giỏi lắm rồi, đứng trước mặt Đồng Vĩnh Xương, ngươi cũng chẳng là gì đâu!”
Vai Diệp Viễn khẽ rung lên: “Đồng Vĩnh Xương mà Như Yên tiểu thư nói, chính là chuẩn Đan Vương, được coi là thiên tài số một trong lớp người trẻ tuổi của Đồng gia sao? Vậy được thôi, trong đại hội đấu đan cứ để hắn cho ta, còn những người khác giao lại cho các người, Như Yên tiểu thư thấy sao?”
“Để cho ngươi? Thật không biết tự lượng sức mình! Bớt dài dòng, đừng có ảnh hưởng đến ta luyện đan!”
Tiêu Như Yên không thể kiên nhẫn trước sự ngông cuồng của Diệp Viễn được nữa, nàng càng không có thời gian ở đây đấu võ miệng.
Một đại Đan sư trung cấp mà đòi đối phó với chuẩn Đan Vương sơ cấp sao?
Đây là đang xem thường sự thông minh của người khác à?
“Ồ, thì ra Như Yên tiểu thư đang luyện đan sao? 0ậy ta phải nghiêm túc học hỏi một chút mới được!” Diệp Viễn đột nhiên cao hứng.
Hắn cũng muốn biết trình độ của Tiêu Như Yên ra sao.
Hai mươi tuổi, cũng trạc tuổi với Nam Phong Nhược Tình, nhưng thực lực lại cao hơn Nam Phong Nhược Tình hẳn một cảnh giới.
Tuy rằng nói có sự hậu thuẫn của Tiêu gia, nhưng thiên phú của Tiêu Như Yên cũng không cần phải nói nhiều.
Cho nên cả hai nhà Hoàng, Tiết đều chú ý tới Tiêu Như Yên, e rằng không chỉ bởi vì nàng là một trong hai song tuyệt ở Vương Thành, mà còn bởi tiềm lực vô hạn của nàng trên phương diện đan dược đi.
Lấy được một chuẩn Đan Vương tương lai, thậm chỉ còn đón được Đan Vương về nhà, vụ làm ăn này không phải là quá hời rồi sao.
Thế nhưng, Tiêu Như Yên cũng không khách khí: “Cút ra cho ta!”
Diệp Viễn bĩu môi nói: “Cô nương cho rằng ta muốn tiếp cận cô nương sao? Nếu không phải lão tử nhà cô nương để ta tới đây kết giao, nói là để tăng trình độ luyện đan của mọi người thì ta cũng không đồng ý đâu, trình độ của ta cao như vậy, nếu cô nương định học lén ta thì sao?”
Tiêu Như Yên suýt chút mữa hộc máu.
Trình độ của ngươi cao như vậy? Cao tới đâu cơ chứ?
Mới chỉ luyện chế ra được một viên đan dược cấp ba thượng phẩm, lại đã cho là mình ghê gớm lắm rồi ư?
Còn biết xấu hổ hay không hả?
Tiêu Như Yên muốn hỏi ý kiến của Đông chưởng quỹ thì thấy hắn khẽ gật đầu, nàng cũng biết nửa câu đầu mà Diệp Viễn nói là thật.
Nếu như cha nàng đã để hắn tới, đương nhiên cũng không thể cứ thế đuổi hắn ra.
“Đứng một bên nhìn cho thật kỹ, đừng có cản trở ta luyện đan! Nếu như ngươi làm hỏng lò đan dược này của ta, xem ta xử lý ngươi như thế nào!” Tiêu Như Yên cảnh cáo nói.
Còn nửa câu sau của Diệp Viễn, nàng coi như không nghe thấy.
Cha nàng là Đan Vương, nàng còn cần phải học lén Diệp Viễn sao?
Nói rồi, Tiêu Như Yên lại tiếp tục luyện chế Hạo Linh Bồi Nguyên Đan.
Cách điều chế Hạo Linh Bồi Nguyên Đan này rất khó, không những hao tổn rất lớn hồn lực, mà nguyên lực cũng là một gánh nặng cực lớn của luyện dược sư.
Trước đó Tiêu Như Yên đã từng luyện chế ra hai lò phế đan, cho nên lần này khi bắt tay vào điều chế chưa được bao lâu, nàng đã cảm thấy hơi đuối sức.
Nhưng dường như Tiêu Như Yên đang tự ép mình, tiếp tục cắn răng chịu đựng.
Diệp Viễn nhàn hạ nhìn Tiêu Như Yên, chỉ bằng mắt thường hắn cũng nhìn ra trình độ của nàng.
Tuy chỉ mới trong một khoảng thời gian ngắn, Diệp Viễn lại có thể nhìn ra, căn cơ của Tiêu Như Yên là vô cùng vững chắc.
Cho dù trong trường hợp đã tiêu hao nhiều như vậy, nhưng việc luyện chế của nàng cũng chưa từng xảy ra sai sót.
Chỉ từ điểm này cũng đủ để thấy Tiêu Như Yên là một luyện dược sư tài giỏi.
Mặc dù cùng là cảnh giới đại Đan sư cao cấp, nhưng Tiêu Như Yên lại mạnh hơn rất nhiều so với đám người Khâu Chí.
Nhưng rất nhanh Diệp Viễn đã phát hiện ra cách luyện chế của Tiêu Như Yên có chút vấn đề.
Khống chế lửa có vai trò rất quan trọng trong việc luyện chế Hạo Linh Bồi Nguyên Đan, cần không ngừng khống chế sự biến đổi nhiệt độ của dược đỉnh để thích ứng với sự thay đổi của đan dược.
Nhưng việc luyện chế của Tiêu Như Yên lại không có sự thay đổi này, nhiệt độ của dược đỉnh trước sau vẫn được giữ nguyên.
Mặc dù phương pháp điều chế của nàng không sai, nhưng do việc khống chế lửa khi luyện đan không đúng, nên căn bản không thể điều chế thành công.
“Như Yên tiểu thư, ngươi thử nói xem nếu như đan dược này được luyện chế như thế này có phải sẽ tốt hơn không?” Diệp Viễn đột nhiên xen lời vào.
Miệng nói tay làm, Diệp Viễn liền mở ấn quyết đánh vào dược đỉnh.
Tiêu Như Yên đang toàn tâm chuyên chú luyện chế, đột nhiên bị hắn đảo lộn các bước, lập tức tỏ ra kích động muốn giết chết Diệp Viễn.
Nhưng Hạo Linh Bồi Nguyên Đan đang được điều chế, lúc này mà từ bỏ sẽ phí công vô ích. Nàng chỉ đành nén cơn giận này lại, hằn học trừng mắt nhìn Diệp Viễn.
Diệp Viễn lại chỉ lè lưỡi, coi như không có gì, ngượng ngừng lùi qua một bên.
Đúng lúc này, mặt Tiêu Như Yên biến sắc, bởi nàng phát hiện ra rằng đan dược bị Diệp Viễn làm loạn không những không bị hủy, ngược lại càng rắn chắc hơn!
Tiêu Như Yên nhớ rõ rằng, lần điều chế vừa rồi, hình như đúng lúc này nàng đã mất sự khống chế đối với đan dược, tại sao bây giờ lại có dấu hiệu của ngưng đan?
Tiêu Như Yên không thể không nhớ lại cảnh tượng trước đó, ấn quyết đó của Diệp Viễn vừa được đưa vào, gần như không tạo ra sự thay đổi đối với đan dược, mà ngược lại là... hình như làm trung hòa một phần nguyên lực của mình!
Chính vì làm trung hòa phần nguyên lực này, nên tạo ra sự thay đổi nhiệt độ của dược đỉnh.
Lẽ nào... điều chế Hạo Linh Bồi Nguyên Đan, cần dựa vào quá trình ngưng luyện đan dược mà liên tục thay đổi nhiệt độ của dược đỉnh?
Phát hiện này khiến Tiêu Như Yên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên!
Nàng bắt đầu thử tăng hoặc giảm một phần nguyên lực để khống chế nhiệt độ của dược đỉnh.
Khống chế nhiệt độ dược đỉnh là kỹ năng cơ bản của luyện dược sư, nhưng người thật sự có thể khống chế tốt nhiệt độ của dược đỉnh lại chẳng có mấy ai.
Chỉ mới một lúc, Tiêu Như Yên đã mồ hôi nhễ nhại.