Chương 376: Thiếu niên bị bỏ rơi.
Chốc lát sau, một lão giả chậm rãi đi ra từ sau sảnh rồi ngồi xuống vị trí trung tâm nhất.
Lúc này tất cả mọi người đều đứng dậy, khom người nói: "Bái kiến Tinh Uyên hoàng giả!"
Lão giả kia khẽ gật đầu, vuốt cằm nói: "Tất cả đều ngồi xuống đi, lão đầu tử ta chỉ tới xem một chút xem trong mấy năm này Vương Thành chúng ta lại xuất hiện hậu bối thiên tài nào, chuyện bình xét, lão phu sẽ không tham dự, các ngươi tự mình quyết định là được. Hôm nay ta sẽ xem biểu hiện của chư vị trên sân, thu một người làm đệ tử."
Tinh Uyên hoàng giả vừa nói xong, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng.
"Ta mới nghe được cái gì đây? Tinh Uyên hoàng giả lại muốn thu đồ đệ! Vừa rồi ta không nghe lầm đấy chứ?"
"Đã vài chục năm nay Tinh Uyên hoàng giả không thu đồ đệ nào, hôm nay lại phá lệ muốn thu đồ, tới cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đồ đệ của Hoàng giả đấy, chỉ cần bước lên con đường này, chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió!"
Diệp Viễn trông thấy Tinh Uyên hoàng giả, vẻ mặt cũng hơi hơi ngưng tụ, đây chính là một cường giả Hoàng cấp đầu tiên mà hắn gặp!
Võ giả đạt tới cảnh giới Thần Du Cảnh, là được phong làm Hoàng giả, chính là cường giả hoàng cấp!
Ý nghĩa của cường giả hoàng cấp cũng không phải là bình thường. Ở dưới hạ giới, dường như chính là nhân vật đỉnh phong.
Mà đối với một tên võ giả thì đạt tới hoàng cấp đã xem như là bước một bước đầu tiên lên con đường cường giả rồi!
Hiển nhiên lão giả này chính là một cường giả Thần Du Cảnh, quan trọng hơn hắn còn là một vị Đan Hoàng!
Đan Hoàng, ở trên con đường luyện đan, tương tự cũng là bước ra một bước đầu tiên rồi.
Cường giả Đan Hoàng, cũng mới miễn cưỡng có tư cách tiến vào trong mắt của Diệp Viễn!
Bởi vì thực lực giữa Diệp Viễn và Tinh Uyên hoàng giả cách biệt quá lớn, căn bản là hắn không nhìn thấu sâu cạn của đối phương.
Nhưng mà Diệp Viễn có một loại cảm giác, lão giả này cũng không đơn giản!
Hình như là cảm nhận được ánh mắt của Diệp Viễn, ánh mắt của Tinh Uyên hoàng giả cũng nhìn lại về phía hắn. Ánh mắt thâm thúy kia, càng để cho Diệp Viễn suýt chút nữa không khống chế được mà bị sụp đổ.
Diệp Viễn liền vội vàng rời ánh mắt đi, âm thầm cảm thán.
Bây giờ hồn lực của hắn vẫn còn quá yếu, đối phương chỉ liếc qua một cái như vậy, mà dường như đã khiến thần hồn của hắn thất thủ.
"Như Phong, Như Yên, lần này các ngươi phải biểu hiện tốt một chút. Cho dù là thất bại, cũng phải đạt được sự coi trọng của Tinh Uyên hoàng giả! Có thể trở thành đồ đệ của hoàng giả, Tiêu gia chúng ta cũng sẽ có thể giữ được gia sản!" Tiêu Trường Phong hớn hở ra mặt nhỏ giọng nói.
Hai người đều khẽ gật đầu, nhưng trong lòng Diệp Viễn lại thầm than.
Tiêu Trường Phong này rõ ràng là một người ranh ma. Nhưng ở trên loại chuyện đại sự thế này, quá mức bảo thủ chưa chắc đã có được kết quả tốt!
Đầu tiên là phương pháp Điền Kỵ đua ngựa thật ra chính là một loại phương pháp ứng đối vô cùng tiêu cực, tương đương với việc thừa nhận bên mình không mạnh bằng đối phương.
Buông tha cho việc đối chiến với người mạnh nhất của đối phương, để người mạnh nhất phía bên mình đối phó với nhân vật số hai của Đồng gia. Cho dù cuối cùng chiến thắng thì cũng không có ai sẽ ủng hộ Tiêu gia.
Tiêu gia thu được thắng lợi, nhưng lại mất đi sự tôn trọng của người khác.
Mà Tiêu Trường Phong để cho con của mình biểu hiện ra tốt một chút muốn làm cho Tinh Uyên hoàng giả chú ý, tương tự cũng là phương pháp làm mất đi nhuệ khí của chính mình.
Tuy Tiêu gia đã ở vào thế yếu, nhưng không quyết tuyệt đánh một trận tới cùng mà lại đem hy vọng ký thác ở trên người người khác, làm như vậy Diệp Viễn cũng không đồng tình.
Hơn nữa Diệp Viễn còn có một loại cảm giác, cũng chưa chắc Đồng Văn Huy và Đồng Văn Thọ sẽ dễ đối phó.
Thật là gừng thì già nhưng lá gan lại nhỏ.
"Được rồi! Đại hội đấu đan mười năm một lần, lập tức sẽ bắt đầu. Đại đa số người ở đây đều biết lão phu, nhưng mà lão phu vẫn nên tự giới thiệu mình một chút. Ta là đại trưởng lão Dương Tu của công hội luyện dược sư, là chủ trì của lần đại hội đấu đan này."
Nói tới đây Dương Tu hắng giọng một cái, Tiêu Trường Phong và Đồng Phương Thạc đồng thời đứng lên nói: "Làm phiền Tinh Uyên hoàng giả và Dương trưởng lão rồi."
Dương Tu khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Tinh Uyên hoàng giả đã lên tiếng, đám hậu bối của hai nhà Tiêu, Đồng chính là có phúc phần. Đã gần năm mươi năm nay hoàng giả chưa từng thu đồ đệ, lần này cũng có thể coi là xưa nay chưa từng thấy! Được rồi, nói nhảm cũng không nên nói nhiều, hai nhà Tiêu, Đồng đã đưa danh sách đối chiến đến tay của ta, bây giờ ta lập tức tuyên bố thứ tự đối chiến."
Nói đến đây, Dương Tu nhìn danh sách giao đấu trong tay một chút, ánh mắt không khỏi quét tới Tiêu Trường Phong một cái.
Trong lòng Tiêu Trường Phong cảm thấy hơi hồi hộp, nhưng cũng không nói gì nhiều. Đương nhiên hắn biết làm như vậy là không ổn, nhưng mà đây cũng là vì không có biện pháp nào nữa rồi.
Dương Tu im lặng trong chốc lát, tiếp tục nói: "Trận chiến đầu tiên, Tiêu Như Yên của Tiêu gia giao đấu với Đồng Văn Huy của Đồng gia!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
"Cái gì, vậy mà Tiêu Như Yên lại giao đấu với Đồng Văn Huy yếu nhất của Đồng gia? Đây là tình huống gì?"
"Ha ha, không ngờ Tiêu Trường Phong lại phải dùng tới loại tiểu xảo này, xem ra khí số của Tiêu gia đã tận rồi."
"Đúng vậy, xem ra, Tiêu gia đã bỏ đi ý định đối chiến với Đồng Văn Xương, để hai huynh muội Tiêu Như Phong đi đối phó với Đồng Văn Thọ và Đồng Văn Huy yếu hơn một chút rồi."
Đồng Phương Thạc cũng hơi sững sờ, nhưng mà chợt cười to nói: "Ha ha ha, thật sự là Tiêu Trường Phong ngươi càng sống càng thụt lùi! Tiêu gia sa sút ở trên tay ngươi, cũng là chuyện hợp tình hợp lý! Nhưng mà ngươi cho rằng làm như vậy thì có thể nắm chắc thắng lợi sao, vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi!"
Tiêu Trường Phong tự biết là đuối lý, nên không phản ứng lại Đồng Phương Thạc, mắt nhìn thẳng, không biết là đang nhìn tới nơi nào.
Dương Tu ho nhẹ một tiếng, lại nói: "Yên lặng, yên lặng! Trận đấu thứ hai, Tiêu Như Phong đối chiến với Đồng Văn Thọ; trận đấu thứ ba, Cơ Thanh đối chiến với Đồng Văn Xương!"
"Tiểu tử kia thật sự là đáng thương, lại phải giao đấu với Đồng Văn Xương, chắc sẽ chết rất thê thảm."
"Ha ha, hắn đáng thương không phải là chuyện này! Ta nghe nói thực lực của hắn không tệ, đại Đan sư trung cấp mà lại có thể luyện chế ra đan dược cấp ba thượng phẩm. Hắn gia nhập vào Tiêu gia trong lúc Tiêu gia nguy nan, lại cứ thế bị Tiêu Trường Phong bỏ rơi, đây mới là chỗ đáng thương của hắn."
"Dùng phương thức như thế, cho dù là thắng, cũng là thắng không anh hùng, chỉ đáng tiếc cho thiếu niên này."
Không ít người đều cảm thấy tiếc hận thay cho Diệp Viễn, đại Đan sư trung cấp giao đấu với chuẩn Đan Vương, có thể có phần thắng sao?
Cũng không ít người cảm thấy thất vọng, bọn họ vốn tưởng rằng có thể xem một trận đại chiến đỉnh cao giữa Tiêu Như Phong và Đồng Văn Xương, ai ngờ lại không có cơ hội.
Mặc dù Đồng Văn Xương là chuẩn Đan Vương, nhưng hắn chỉ là vừa mới tấn nhập lên chuẩn Đan Vương không lâu, không luyện chế được rất nhiều đan dược chuẩn cấp bốn.
Nếu như Tiêu Như Phong có thể luyện chế ra đan dược cấp ba cực kỳ nghịch thiên, thật ra thì vẫn có cơ hội thắng được, mặc dù cơ hội này rất mong manh.
Tiêu Như Phong đã được hưởng thụ vô tận tài nguyên của Tiêu gia, thêm vào thiên tư của hắn, mấy năm nay vẫn luôn là ở hàng đầu cùng với Đồng Văn Xương.
Chỉ là Đồng Văn Xương lại bước vào cảnh giới chuẩn Đan Vương trước Tiêu Như Phong một bước, Tiêu Như Phong mới có vẻ ở thế yếu hơn một chút.
Nhưng bây giờ Tiêu gia lại không đánh mà lui, quả thực để cho không ít người ở chỗ này cảm thấy thất vọng.
Dương Tu lại nói: "Quy tắc của đại hội đấu đan giống những năm trước, ta sẽ không lặp lại nhiều. Bây giờ bắt đầu trận chiến đầu tiên, Tiêu Như Yên giao đấu với Đồng Văn Huy!"
Trong sân, hai nhà Tiêu, Đồng ở xa xa đối diện nhau, khu vực giữa bọn họ cũng bầy đặt các loại nguyên liệu luyện đan, dụng cụ và dược đỉnh.
Tiêu Như Yên hít sâu một hơi, đạp bước đi ra.
Không biết tại sao, trước khi Tiêu Như Yên ra sân, ánh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía Diệp Viễn.
Mà lúc này Diệp Viễn cũng đang nhìn nàng, cổ vũ nàng: "Như Yên tiểu thư, cố lên!"