Chương 375: Điền Kỵ đua ngựa.
Đồng Văn Xương vốn đã khó chịu với Diệp Viễn, nên lần này động thủ không chút nương tay.
Nhưng trong nháy mắt, hắn đã không còn trông thấy bóng dáng Diệp Viễn đâu nữa.
Đồng Văn Xương nhất thời kinh ngạc, một cảm giác nguy hiểm ập tới từ phía sau lưng hắn. Hắn lập tức xoay người, nhưng không thấy ai.
Cảm giác nguy hiểm đó vẫn xuất hiện từ phía sau lưng hắn!
Đồng Văn Xương lại xoay người lại, nhưng lần nữa không thấy ai!
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn hắn, muốn cười nhưng cười không nổi.
Muốn cười là bởi vì bộ dạng giả thần giả quỷ của Đồng Văn Xương.
Còn không cười nổi là vì thân pháp xuất quỷ nhập thần của Diệp Viễn căn bản không giống thân pháp của một võ giả Ngưng Tinh Cảnh.
Tuy Đồng Văn Xương là luyện dược sư, nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã là võ giả Hóa Hải Cảnh, song hắn lại không thể nào đụng tới Diệp Viễn!
“Ngươi đang tìm ta sao?” Vừa khẽ cử động, lần này Diệp Viễn đứng ngay trước mặt Đồng Văn Xương.
Đồng Văn Xương sa sầm mặt mày, cảm thấy bản thân bị chơi một vố. Trong Vương Thành này, không có mấy ai dám chơi hắn như thế!
“Được, được lắm! Ngươi thành công chọc giận ta rồi đó, ta sẽ khiến Tiêu gia chết một cách khó coi nhất! Để xem tới lúc đó Tiêu gia có còn cảm ơn ngươi đã tham chiến giúp bọn hắn không, hay là hận ngươi đã cắt đứt hết đường sống của bọn họ!” Đồng Văn Xương cười lạnh một tiếng, rồi quay ra nói với Diệp Viễn.
“Ha ha, thắng rồi nói tiếp, ở đây giễu võ dương oai có tác dụng gì chứ?” Diệp Viễn không quan tâm mà nói.
Đồng Văn Xương lại hừ lạnh một tiếng, dẫn Đỗ Thành và người của Đồng gia vào trong công hội.
Diệp Viễn chưa quay đầu lại nhưng cũng cảm nhận được có vài cặp mắt đang chằm chằm nhìn về phía hắn. Vừa quay người lại, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt không chút thiện cảm của Tiêu Như Yên đang nhìn mình chằm chằm.
“Hóa ra thân pháp của ngươi lại nhanh như thế, vậy xem ra là hôm đó ngươi đã nhường ta rồi?” Tiêu Như Yên nói.
Diệp Viễn ha hả cười một tiếng: “Đã bảo là chỉ đùa thôi mà, đừng coi đó là thật!”
“Ngươi vẫn còn cười được à! Vừa rồi ngươi chọc giận Đồng Văn Xương rồi đó. Lần này hắn dốc toàn lực thì chúng ta càng không còn chút hy vọng nào nữa!” Tiêu Như Yên oán trách nói.
“Như Yên! Lúc này Tiêu gia chúng ta cần phải đoàn kết lại, sao muội có thể chất vấn Cơ huynh đệ như thế chứ? Trong lúc nguy nan Cơ huynh đệ vẫn chọn tới Tiêu gia, như vậy đã có thể thấy thành ý của huynh ấy rồi, cho dù hôm nay Tiêu gia có bại, chúng ta cũng nên hậu đãi Cơ huynh đệ đây!” Tiêu Như Phong cắt ngang lời Tiêu Như Yên, trừng mắt nhìn nàng một cái.
“Như Yên không hiểu chuyện, mong Cơ huynh đệ bỏ quá cho.” Tiêu Như Phong tỏ ý xin lỗi Diệp Viễn.
Diệp Viễn xua tay nói: “Ha ha, Tiêu huynh khách khí rồi. Ta tới Tiêu gia cũng chỉ là vì muốn tìm một chỗ nghỉ chân ở Vương Thành này, chứ cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng nếu đã vào Tiêu gia rồi, đương nhiên cũng không có lí do gì để hối hận.”
Tuy biết Tiêu Như Phong có hơi không vừa ý, nhưng Diệp Viễn cũng không quá để tâm.
Nên nói, sự dằn vặt trong lòng Tiêu Như Phong lúc này còn lớn hơn cả Tiêu Như Yên, nhưng hắn lại xử sự thông minh như vậy, mượn cớ lôi kéo Diệp Viễn, càng cho thấy hắn là người trí dũng kiệt xuất.
Tiêu Như Yên bĩu môi, nhưng cũng không nói thêm lời nào nữa.
Sau đó, đám người Tiêu gia bước vào công hội.
Diện tích của tổng bộ công hội luyện dược sư rất rộng, mà hôm nay bọn hắn bước vào thì đã thấy sân chật kín hết chỗ.
Diệp Viễn vừa ngồi xuống, lập tức phát hiện một vài cặp mắt khiêu khích đang nhìn về chỗ hắn, khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy buồn bực.
Rõ ràng là các người tự kiếm chuyện, giờ lại tỏ ra như là ta nợ các người vậy?
Thật không hiểu nổi!
Nhưng xem ra, rất có thể mấy người bọn hắn là lớp người trẻ tuổi của Đồng gia.
Nhưng cũng phải nói rằng, thực lực của lớp người trẻ tuổi này của Đồng gia mạnh hơn rất nhiều so với Tiêu gia.
Diệp Viễn thầm cảm nhận một chút, thì phát hiện ra có tới mấy vị đại Đan sư cao cấp ngoài những người sẽ lên sàn đấu.
Ngược lại Tiêu gia bên này, ngoại trừ huynh muội Tiêu Như Phong ra, đại Đan sư cao cấp chẳng có mấy ai, hơn nữa trình độ cũng chẳng ra sao, bằng không cũng sẽ không tìm Diệp Viễn đến làm khách khanh cho nhà bọn họ.
Sự chú ý của DIệp Viễn vẫn tập trung trên người Đỗ Thành, hắn vượt vạn dặm xa xôi xâm nhập vào lòng địch chính là vì để cứu các sư huynh đệ của mình.
Trải qua bao khó khăn, cuối cùng cũng tìm được một người trong số họ, tâm trạng trong lòng Diệp Viễn cũng có chút sục sôi.
Đúng lúc đó, đột nhiên cả đại đường trở nên vô cùng yên lặng. Chính là bởi vì những nhân vật quan trọng đã xuất hiện.
Ngoại trừ Tiêu Trường Phong ra Diệp Viễn không biết bất cứ ai trong số bọn họ.
Diệp Viễn trông thấy lúc này Tiêu Trường Phong đang vô cùng cẩn thận đi bên cạnh một lão nhân, nhưng lão nhân này lại tỏ ý phiền chán.
Cùng là Đan Vương mạnh như nhau, nhưng Tiêu Trường Phong lại có dáng vẻ khom lưng chùng gối, thật khiến Diệp Viễn nhìn thấy mà khó chịu.
Sự xuất hiện của bậc trưởng bối, khiến ngay cả những Đan Vương cũng không dám ho he chút nào!
Thế giới của người luyện võ, trước giờ đều là trò chơi của những kẻ mạnh, sẽ không có ai thương cảm cho kẻ yếu hết.
Ngoài ra còn có một người trẻ trạc tuổi Tiêu Trường Phong cũng đang đi cùng một vị lão nhân khác, hai người bọn họ người nói người cười, xem ra quan hệ có vẻ bình đẳng.
Người đó không phải ai khác mà chính là gia chủ Đồng gia – Đồng Phương Thạc.
Nói xong vài câu, Tiêu Trường Phong và Đồng Phương Thạc trở lại vị trí của gia tộc mình, còn hai vị lão nhân kia lại ngồi ở vị trí trung tâm.
Nhưng ở giữa hai người bọn họ vẫn còn một vị trí trống, đương nhiên là vẫn còn một nhân vật quan trọng nữa vẫn chưa xuất hiện.
Tiêu Trường Phong ngồi giữa Tiêu Như Phong và Diệp Viễn, còn những trưởng lão khác của gia tộc ngồi ở phía sau.
Sau khi ổn định vị trí, Tiêu Trường Phong đột nhiên nói với Diệp Viễn: “Cơ tiểu huynh đệ, trận này ngươi đấu với Đồng Văn Xương, Như Phong và Như Yên lần lượt đấu với Đồng Văn Thọ và Đồng Văn Huy! Trong trận đấu với Đồng Văn Xương, ngươi chỉ cần đấu hết sức là được, thắng bại không quan trọng, được chứ?”
Diệp Viễn biết Tiêu Trường Phong không tin thực lực của hắn, định dùng kế Điền Kỵ đua ngựa, hi sinh ngựa yếu nhất đấu với ngựa mạnh nhất của đối phương, còn lại ngựa mạnh nhất và mạnh thứ hai của mình lần lượt đấu với ngựa mạnh thứ hai và ngựa yếu nhất của đối phương để thắng trận đấu.
Diệp Viễn cũng không có ý kiến gì trước sự sắp xếp này của Tiêu Trường Phong, dù sao hắn cũng không muốn quá bị chú ý tới.
Trong trận đấu sống còn này, chắc chắn Tiêu Trường Phong không thể nào đặt hết mọi hy vọng vào một người ngoài như Diệp Viễn được mà sẽ trông cậy cả vào hai huynh muội Tiêu Như Phong và Tiêu Như Yên bọn họ, dù sao ruột thịt trong nhà vẫn hơn.
Trước đó Tiêu gia vội vã tìm khách khanh, là bởi vì Tiêu Như Phong phải nằm liệt giường, Tiêu gia chỉ còn lại một mình Tiêu Như Yên. Bây giờ Tiêu Như Yên đã luyện chế ra được Hạo Linh Bồi Nguyên Đan, đương nhiên Tiêu Trường Phong sẽ càng tin tưởng vào nhi tử của mình hơn.
Tuy lúc này Tiêu Như Phong không ở trạng thái tốt nhất, nhưng vẫn có khả năng thắng Đồng Văn Thọ.
Trong ba người tham chiến của Đồng gia, thì Đồng Văn Huy là người có thực lực yếu nhất, để Tiêu Như Yên đối phó với hắn cũng sẽ nắm chắc vài phần thắng.
Có thể nói, trừ trường hợp thực lực của Diệp Viễn rất mạnh ra, thì sự sắp xếp này là rất hợp lý!
Diệp Viễn cũng không đặt nặng vấn đề thua dưới tay Đồng Văn Xương. Hắn vốn là Đan Đế chuyển thế, sao lại phải đi so đo với một tên chuẩn Đan Vương cỏn con làm gì?
Diệp Viễn cũng không để bụng trận võ mồm cùng với Đồng Văn Xương trước đó.
Dù sao Tiêu Trường Phong cũng không kỳ vọng vào hắn, chỉ cần hắn miễn cưỡng làm cho có là được rồi.
Nghĩ như vậy, Diệp Viễn cũng không quá coi trọng trận đấu lần này, cho nên hắn chỉ đang suy tính làm sao có thể tiếp cận được Đỗ Thành.
Diệp Viễn khẽ gật đầu với Tiêu Trường Phong, tỏ ý đã hiểu.