Chương 388: Sau ngày hôm nay.
Mùi hương của đan dược đã tràn ngập toàn bộ đại sảnh, tất cả mọi người đều biết, Diệp Viễn luyện chế được viên đan dược này, nhất định là rất phi phàm!
Về phần những lời huênh hoang kia của Đồng Văn Xương, tất cả mọi người đều trực tiếp bỏ qua, lúc này căn bản là đã không có ai thèm quan tâm tới hắn nữa.
"Dương trưởng lão, nhanh mở dược đỉnh ra đi, ta tò mò không nhịn được nữa rồi!"
"Đúng vậy, Bạo Viêm Thăng Long Đan này, coi như là cường giả Đan Vương đến luyện chế, cũng không thể bảo đảm lần nào cũng là thượng phẩm, chứ đừng nói tới cực phẩm."
"Ta có một loại cảm giác, chỉ sợ là viên Bạo Viêm Thăng Long Đan này không chỉ ở cấp độ cực phẩm! Trời ơi, Bạo Viêm Thăng Long Đan siêu phẩm, ta quả thực là không thể tin vào ánh mắt của ta nữa!"
Vẻ mặt của Đồng Văn Xương ngơ ngác, nhưng lúc nghe được lời của mọi người, cuối cùng hắn cũng mò ra được một chút manh mối.
Ít nhất là hắn biết được, mình đã hoàn toàn bị người ngó lơ…
Tới cùng là Cơ Thanh hắn đã làm cái gì?
Dương Tu chăm chú nhìn về phía đan dược của Diệp Viễn, càng xem càng không nỡ buông.
Cuối cùng Dương Tu than thở một tiếng rồi nói: "Các ngươi đoán không sai, Bạo Viêm Thăng Long Đan của Cơ Thanh, xác xác thật thật là siêu phẩm! Đối với các võ giả tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa mà nói, đây quả thực chính là tiên dược!"
Đồng Văn Xương đã sững sờ ở nơi đó, trong đầu chỉ còn hai chữ đang không ngừng bay lượn.
"Siêu phẩm… siêu phẩm…"
Đan dược cấp ba siêu phẩm, đây...
"Ta nghe lầm rồi sao, nhất định là đã nghe lầm! Một tên đại Đan sư trung cấp, luyện chế được đan dược cấp ba siêu phẩm, đây là đang làm nhục trí tuệ của ta sao?" Đồng Văn Xương không ngừng tự nói với mình.
Vẫn không có ai chú ý tới hắn, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào viên đan dược mà Diệp Viễn luyện chế được kia.
"Thật sự là siêu phẩm! Thật sự là siêu phẩm! Ở trong Vương Thành chúng ta, bao nhiêu năm rồi chưa từng xuất hiện đan dược cấp ba siêu phẩm đây!"
"Đúng vậy, đây quả thực là tác phẩm đỉnh cao trong số đan dược cấp ba! Ít nhất là ở cảnh giới đại Đan sư, không, kể cả chuẩn Đan Vương cũng không người nào có thể luyện chế ra được đan dược như vậy!"
"Cảnh giới truyền thuyết, đan dược cấp ba siêu phẩm! Hôm nay ta đã được chứng kiến thần tích rồi!"
Kiệt tác của Diệp Viễn, làm cho tất cả mọi người đều nhìn mà than thở.
Dương Tu đã không kịp chờ đợi muốn kết thúc trận đại hội đấu đan này, rồi sau đó hắn phải cẩn thận nói chuyện một chút với người trẻ tuổi này mới được!
"Kết quả không cần ta nhiều lời nữa chứ? Trận thứ ba này, Tiêu gia…"
"Khoan đã!"
Dương tu mới nói được nửa câu, lại bị Đồng Văn Xương thô bạo ngắt lời!
Dương Tu nhướng mày một cái, giọng nói lạnh xuống: "Ngươi có lời gì muốn nói?"
Mặt Đồng Văn Xương đầy dữ tợn gằn lên: "Ta cảm thấy, trận tỷ đấu này có gì đó mờ ám! Tiểu tử kia chỉ là một tên đại Đan sư trung cấp, làm sao có thể luyện chế ra Bạo Viêm Thăng Long Đan siêu phẩm? Còn có hai vòng trước, đáp án của hắn thật quá quỷ dị!"
"Ầm!"
Khí tràng Hồn Hải Cảnh của Dương Tu hoàn toàn bộc phát ra, khí thế vô cùng cường đại ép tới Đồng Văn Xương khiến hắn không thở nổi.
Rất hiển nhiên, lần này Dương Tu đã thật sự nổi giận rồi!
"Ý của ngươi là… công hội luyện dược sư chúng ta thông đồng với Tiêu gia, gian lận ở trên đại hội đấu đan này đúng không?" Dương Tu chậm rãi nói ra, nhưng mà cho dù là ai cũng có thể nghe ra hắn đang tức giận.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh sợ, lời này của Đồng Văn Xương chính là đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!
Mặc dù trụ sở chính của công hội luyện dược sư ở Vương Thành là nằm dưới sự thống trị của Phong Hoàng, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là Phong Hoàng có thể tùy ý ra lệnh cho công hội luyện dược sư.
Trên thực tế, công hội luyện dược sư hoàn toàn có thể không nghe theo mệnh lệnh của Phong Hoàng!
Chỉ bởi vì ở Cuồng Phong giới, Phong Hoàng là một nhân vật cực kỳ đặc thù, hắn là cường giả độc nhất vô nhị của tiểu thế giới này.
Để tỏ lòng tôn trọng nên công hội luyện dược sư mới được đưa vào dưới trướng của Phong Hoàng mà thôi.
Mặc dù công hội luyện dược sư chủ trì các lần đại hội đấu đan, nhưng đây cũng không phải là do Phong Hoàng ra lệnh, mà là Phong Hoàng mời tổ chức trung lập này đứng ra.
Ở hạ giới, trừ khi là ngu ngốc, nếu không thì không có người nào dám chọc đến loại tổ chức như công hội luyện dược sư này!
Nếu không phải là như thế, lấy sự cường đại của Phong Hoàng, hoàn toàn có thể thôn tính công hội luyện dược sư.
Nhưng mà, hắn dám không?
Đồng Phương Thạc bị lời nói của Đồng Văn Xương làm cho sợ hết hồn, liền vội vàng đứng ra thi lễ với Dương Tu nói: "Dương trưởng lão chớ trách, Văn Xương nhất thời hồ đồ, mới sẽ nói ra lời nói mạo phạm này. Công hội luyện dược sư chủ trì nhiều lần đại hội đấu đan như vậy rồi, cho tới bây giờ đều là công chính vô tư, sao chúng ta dám nghi ngờ? Văn Xương, còn không mau xin lỗi Dương trưởng lão!"
Nói xong, càng về sau mặt Đồng Phương Thạc càng lạnh xuống!
Nhưng mà Đồng Văn Xương đã hoàn toàn bị lạc lối, làm sao còn có thể nghe lọt?
"Tại sao ta phải xin lỗi? Phụ thân, chẳng lẽ người không cảm thấy kỳ quái hay sao? Tiểu tử kia ngay cả nhìn cũng không nhìn, lại tổ hợp ra được nhiều đan phương như vậy, còn phân giải được toàn bộ mười viên đan dược chuẩn cấp bốn! Nếu như không phải là đã sớm biết câu trả lời, chỉ dựa vào một tên đại Đan sư trung cấp như hắn…"
"Bốp!"
Lời của Đồng Văn Xương còn chưa nói hết, một cái tát của Đồng Phương Thạc đã đánh tới, trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài!
Lúc bò dậy, cả khuôn mặt Đồng Văn Xương đều đã sưng như đầu heo, khắp mặt đều là máu tươi, nhìn cực kỳ thê thảm.
"Nghịch tử! Còn dám hồ ngôn loạn ngữ nữa, xem ta có phế bỏ ngươi không! Người đâu, đưa tên nghịch tử này về trông coi nghiêm ngặt cho ta! Không có lệnh của ta, ai cũng không được phép thả nó ra ngoài!" Đồng Phương Thạc giận đến gân xanh hằn lên.
Phong Hoàng kiêng kỵ công hội luyện dược sư, chỉ là kiêng kỵ thế lực sau lưng nó. Nhưng mà đối với Đồng gia trong luyện dược giới mà nói, công hội luyện dược sư là tồn tại tuyệt đối không thể đắc tội!
Bây giờ đầu óc của Đồng Văn Xương đã mê muội rồi, lại dám chống đối với Dương Tu, vậy thì không phải là vấn đề mất mấy phần thị trường đan dược nữa!
Nhưng mà, phương thức thoạt nhìn có vẻ tàn nhẫn này, lại là phương pháp có thể bảo vệ Đồng Văn Xương tốt nhất.
Mang về giam lại, đây chẳng qua là chuyện nội bộ của Đồng gia, nhưng lỡ chẳng may vẫn bị Dương Tu thật sự truy cứu thì cái mạng nhỏ của Đồng Văn Xương có thể giữ được hay không, vẫn còn là chuyện khó nói.
Dương Tu vốn là lão hồ ly đã sống mấy trăm năm rồi, sao có thể không hiểu ý tứ của Đồng Phương Thạc chứ?
Nhưng mà ở trong Vương Thành này, công hội luyện dược sư cũng có chỗ khó xử của công hội luyện dược sư. Đồng Phương Thạc đã làm đến bước này, hắn cũng không tiện truy cứu nữa.
"Được rồi được rồi, chuyện ngày hôm nay đến đây là chấm dứt! Bây giờ ta sẽ tuyên bố kết quả, trận đại hội đấu đan ngày hôm nay, Tiêu gia thắng 2-1! Nếu như Đồng gia không phục kết quả này, thì có thể khiếu nại với Phong Hoàng bệ hạ." Dương Tu nói.
Trong lời này, đã lộ ra hắn đang vô cùng không vui.
Mặc dù tuy Dương Tu không phải là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh ở trong công hội luyện dược sư nhưng cũng là nhân vật hết sức quan trọng.
Lời của hắn, vẫn vô cùng có sức nặng.
Đồng Phương Thạc đau cả đầu, đây cũng không phải là chỉ có một mình Dương Tu mất hứng. Đồng Văn Xương đã đắc tội với tất cả người của công hội luyện dược sư.
Loại hiềm khích này, sau này không biết là sẽ phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực mới có thể bù đắp nổi.
Thật ra Đồng Phương Thạc cũng không trách con trai mình, cho dù là ai đụng phải chuyện như vậy, chỉ sợ là cũng phải mất bình tĩnh.
Bây giờ điều hắn lo lắng chính là, sau ngày hôm nay, Đồng Văn Xương còn có lòng tin tiếp tục đứng ở trước dược đỉnh để luyện đan nữa hay không?
Mười năm trồng cây trăm năm trồng người, Đồng Văn Xương có thể được gọi là đệ nhất thiên tài của Đồng gia, đến bây giờ hao tốn tài nguyên chỉ nhiều chứ không ít hơn so với Tiêu Như Phong.
Vậy mà sau hôm nay…