Chương 400: Nhận sai!
Ngay trong đêm hôm đó, mấy vị thống lĩnh cấp cao của Tật Phong Vệ ngồi lại họp bàn với nhau, ai nấy mặt mày cau có.
“Lão Kim, ngươi nói xem đám người của công hội luyện dược sư muốn giở trò gì? Tốn cả một đống nguyên tinh thượng phẩm rồi mà bây giờ lại muốn trở mặt với chúng ta hay sao?” Một vị thống lĩnh oán hận nói.
Kim Hoán Chân cũng giận tím mặt.
“Đúng vậy, lão Kim, trong số chúng ta ngài là người có thâm niên nhất, ngài nên đứng ra làm chủ chuyện này! Lần này chúng ta ra trận nếu không có số đan dược đó, thì lấy gì mà đấu lại với võ giã của Vô Biên giới chứ?” Lại một vị thống lĩnh khác lên tiếng.
“Lão Kim, ngài nói có phải là bọn họ chê số nguyên tinh chúng ta trả cho bọn họ quá ít hay không, cho nên muốn mượn cơ hội này để lên mặt với chúng ta?”
Trong lòng Kim Hoán Chân rối như tơ vò, tức giận đập bàn nói: “Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ lên nữa! Sáng sớm ngày mai, ta sẽ tới thăm dò chỗ Dương Tu! Ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy! Mọi người về nghỉ sớm đi, ngày mai đợi tin của ta.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Hoán Chân trực tiếp đến chỗ ở của Dương Tu.
“Dương trưởng lão, chúng ta đã hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, ngài cũng biết số đan dược này can hệ trực tiếp tới sinh tử của huynh đệ bọn ta, ngài đừng khoanh tay thấy chết mà không cứu như vậy chứ!” Kim Hoán Chân mặt mày ảo não nói.
“Ài, tại sao lại là ngươi nữa vậy lão đệ? Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, quả thật gần đây ta rất bận, thật sự là không có thời gian giúp các ngươi luyện đan!” Dương Tu cũng bày ra bộ mặt ảo não đáp lại.
Kim Hoán Chân một tay túm lấy vạt áo của Dương Tu, rồi quỳ xuống.
“Lão đệ, ngươi đang làm gì vậy?” Dương Tu vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Lão huynh, hôm nay Kim Hoán Chân ta cũng không cần thể diện nữa! Nếu không lấy được chỗ đan dược này, Phong Hoàng bệ hạ có truy cứu trách nhiệm thì Lão Kim ta cũng chỉ còn đường chết mà thôi! Lão huynh, ngài không thể thấy chết mà không cứu!” Kim Hoán Chân thống khổ khóc ròng.
Dương Tu thở dài một tiếng rồi nói: “Lão đệ à, không phải là ta không muốn giúp ngươi, mà là không thể giúp được gì cho ngươi!”
Kim Hoán Chân động lòng, nhưng vẫn giữ nguyên bộ mặt đau khổ nói: “Lão huynh, ta đã đắc tội với ngài chỗ nào thì ngài cứ nói thẳng ra! Nhưng cho dù là thế nào, ngài cũng không thể khoanh tay đứng nhìn ta chịu chết như vậy được!”
Dương Tu khẽ nhướng mày, rồi lại thở dài: “Kim lão đệ, giao tình giữa hai chúng ta cũng không cần ta phải nói nhiều nữa, lòng dạ ngươi ra sao ta hiểu rất rõ. Nhưng lần này, ta thật sự không thể giúp được gì cho ngươi! Ta nói điều này cho ngươi vậy, nhưng tuyệt đối không được cho ai biết là ta nói!”
Kim Hoán Chân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vội vàng đáp lại: “Lão huynh cứ nói, nếu ta lộ ra nửa lời thì sẽ bị sét đánh chết!”
Dương Tu gật đầu, chậm rãi nói: “Thật ra đây là ý của...”
Dương Tu đưa tay ra, rồi chỉ thẳng lên trời.
Mặt Kim Hoán Chân biết sắc, tuy rằng Dương Tu không nói rõ, nhưng ý tứ này của hắn đã rất rõ ràng rồi.
Trên Dương Tu còn ai nữa chứ?
Chỉ có thể là Tinh Uyên hoàng giả thôi!
Nếu là như vậy thì thật sự lớn chuyện rồi!
Tuy thực lực của Tinh Uyên hoàng giả và Phong Hoàng bệ hạ không ở cùng một đẳng cấp, nhưng địa vị của hai người bọn họ lại không chênh lệch nhiều.
“Điều này… lão huynh, rốt cuộc tại sao vị đại nhân đó lại đưa ra quyết định như vậy?” Kim Hoán Chân ngạc nhiên hỏi.
Dương Tu than thở đáp: “Có thể khiến vị đại nhân đó đưa ra quyết định như vậy, đương nhiên là bởi vì có người đắc tội với ông ta! Được rồi, ta cũng chỉ có thể nói nhiêu đây thôi. Nếu vị đại nhân đó đã nổi giận thì không ai có thể đối phó nổi đâu!”
Kim Hoán Chân dường như mường tượng ra điều gì khủng khiếp, sắc mặt hắn lộ rõ sự kinh hãi tột cùng.
…
“Hả? Lại có chuyện như vậy? Lão nhân đó nhìn có vẻ hiền hậu, không ngờ lại đáng sợ như thế.” Diệp Viễn vô cùng ngạc nhiên.
Tam huynh đệ Vưu Quảng quay lại nói: “Cũng không hẳn! Năm đó đến cả đại sư huynh cũng còn chưa nhập môn, nhưng chuyện này cả Vương Thành không ai không biết, chỉ là không ai dám nói ra mà thôi. Cái đó gọi là uy phong của sư tôn, người tiến thẳng tới Hoàng cung giao tranh với Phong Hoàng bệ hạ, Tam Hoàng Tử bị sư tôn ép tới cùng! Nhưng từ đầu tới cuối, Phong Hoàng bệ hạ đều không lộ diện. Thực ra, đây cũng được coi như là sự nhượng bộ lớn nhất rồi!”
Diệp Viễn gật đầu, chuyện mất mặt như vậy, làm sao Phong Hoàng có thể lộ diện được chứ?
Tam Hoàng Tử tự sát, không chỉ làm nguôi cơn giận của Tinh Uyên, mà còn giữ được thể diện cho hoàng thất, cũng được coi là kết cục có hậu.
Năm đó Thi Hạo Nhiên vẫn còn chưa nhập môn, Tinh Uyên đã từng thu nhận một đệ tử, kết quả là người này lại xảy ra mâu thuẫn với Tam Hoàng Tử rồi bị Tam Hoàng Tử giết chết.
Tinh Uyên nghe tin vô cùng tức giận, đánh đến hoàng cung ép Tam Hoàng Tử tự sát.
Từ đó về sau, Tinh Uyên nổi tiếng bao che khắp chốn hoàng thành.
Hai ngày nay, Diệp Viễn vẫn chỉ dẫn cho mấy vị sư huynh, nhưng hắn lại cảm thấy rất thoải mái.
Đương nhiên đây cũng không phải là chuyện đơn giản gì.
Trong mấy vị sư huynh, người tỏ ra không phục nhất chính là Tam sư huynh Vưu Quảng. Hắn cũng đã từng tới khiêu chiến với Diệp Viễn, nhưng kết quả lại chịu thua tâm phục khẩu phục.
Từ đó về sau, các sư huynh không còn ai nghi ngờ lời của Tinh Uyên nữa.
Hai ngày hôm nay có không ít sư huynh tới chỗ Diệp Viễn để thỉnh giáo hắn. Đương nhiên Diệp Viễn cũng không để bọn họ thất vọng, luôn đưa ra câu trả lời rất tỉ mỉ.
Các sư huynh quay về thực hành, quả nhiên là còn hiệu quả hơn nhiều so với sư tôn Tinh Uyên giảng giải, thậm chí còn sâu sắc hơn, lời lẽ dễ hiểu hơn!
Những đồ đệ mà Tinh Uyên thu nhận, tuy mỗi người có một tính cách, nhưng đều là người ngay thẳng. Không những không tỏ ra đố kỵ với Diệp Viễn, mà ngược lại còn coi hắn như thầy tốt bạn hiền.
Nói tới, lại thấy đúng là nhất mạch truyền thừa của Lý Đạo Hoành kia.
…
Ngược lại với vẻ thoải mái bên phía Diệp Viễn, thì bên phía Thất Hoàng Tử lại đang rơi vào tình trạng vô cùng khủng hoảng!
Mấy ngày nay trong Vương Thành đã xảy ra chuyện, tất cả đều trở nên rối loạn muốn điều tra làm rõ vì sao Tinh Uyên lại đối đầu với hoàng thất.
Người khác không rõ nguyên nhân tại sao, nhưng hắn lại biết rất rõ!
Vốn tưởng rằng đó không phải là chuyện to tát gì, vì cuối cùng hắn cũng không giết Diệp Viễn, Thi Hạo Nhiên cũng không làm gì hắn.
Nhưng hắn đã quên mất rằng, phía trên Thi Hạo Nhiên vẫn còn có Tinh Uyên Hoàng giả đáng sợ rất hơn nhiều!
Bởi Triệu Thừa Càn đã quên sự việc của Tam Hoàng Tử, vì khi đó hắn còn chưa ra đời!
Sau này tuy đã có nghe qua, nhưng hắn cũng không mấy lưu tâm.
Mãi tới khi thông tin công hội luyện dược sư cắt đứt liên hệ với hoàng thất được lan truyền, Triệu Thừa Càn mới bất giác nhớ tới chuyện Tam Hoàng Tử bị ép tới chết.
Hai ngày này, hắn luôn cảm thấy sợ hãi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Triệu Thừa Càn quyết định tới tìm Phong Hoàng bệ hạ nhận tội!
Trong cung điện tịch mịch không một bóng người.
Triệu Thừa Càn đứng trong đại điện, nhưng lại cảm thấy có vô vàn cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Nhi tử Triệu Thừa Càn, cầu kiến phụ vương!” Triệu Thừa Càn cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, lên tiếng nói.
“Chuyện gì?” Một giọng nói âm u chợt vang lên giữa chốn cung điện tịch mịch, giọng nói này lại như âm thanh từ địa ngục truyền tới.
“Nhi tử… nhi tử...” Triệu Thừa Càn quỳ rạp xuống đất, vội vàng nói: “Nhi tử đáng chết, chuyện của công hội luyện dược sư, là do nhi tử gây ra! Xin phụ vương trách tội!”
Không một lời đáp lại, lúc này cả cung điện chỉ còn lại tiếng thở của Triệu Thừa Càn...