Chương 399: Nhớ nhầm rồi.
Kim Hoán Chân là thống lĩnh cấp cao của Tật Phong Vệ, cường giả Hồn Hải Cảnh.
Những ngày gần đây, Phong Hoàng bệ hạ điều binh động tướng, đương nhiên không thể nào không có sự góp mặt của Tật Phong Vệ.
Đội quân do Kim Hoán Chân thống lĩnh rất nhanh sẽ phải đi tới tiền tuyến.
Tướng sĩ ra trận thì lại không thể thiếu vũ khí và đan dược.
Nhất là đan dược, trong một đội quân lại càng không thể thiếu. Số lượng và chất lượng của đan dược ảnh hưởng trực tiếp tới tỷ lệ sống sót và duy trì năng lực chiến đấu của binh lính.
Mấy ngày trước, Tật Phong Vệ đã đồng loạt đặt mua một lượng lớn đan dược từ công hội luyện dược sư.
Hôm nay đã tới ngày lĩnh đan dược.
Kim Hoán Chân tới công hội luyện dược sư để tìm Dương Tu, nhưng lại bị đệ tử của hắn chặn lại ở ngoài cửa.
“Ồ, là Lâm Nghị à, dạo này thế nào?”
Kim Hoán Chân thường qua lại với Dương Tu, nên đương nhiên cũng có quen biết với đại đệ tử của Dương Tu là Lâm Nghị.
Nếu là trước kia, Lâm Nghị sẽ lập tức chạy tới mà hành lễ chào hỏi với hắn, nhưng hôm nay Lâm Nghị lại làm ra vẻ như không trông thấy ai.
“Sư phụ đang luyện đan, mời ngài hôm khác lại tới.” Lâm Nghị nói bằng giọng cứng rắn.
Kim Hoán Chân cau mày, trong lòng có chút không vui.
Không nói tới mối quan hệ giữa hắn và Dương Tu, bản thân hắn cũng là đại kim chủ của công hội luyện dược sư mà sao hôm nay Lâm Nghị này lại ăn nói vừa cứng nhắc vừa khó ngửi như vậy?
“Ồ, ta và Dương trưởng lão đã sớm hẹn ngày hôm nay tới lấy đan dược, tại sao bây giờ ngài ấy vẫn còn đang luyện đan?” Kim Hoán Chân cau mày nói.
“Làm sao ta biết được? Ta chỉ biết sư phụ bảo ta đứng đây trông coi, không để kẻ nào tới quấy rầy trong lúc người luyện đan!”
Kim Hoán Chân đen mặt, không vui nói: “Lâm Nghị, nói thế nào nhỉ? Ta và Dương trưởng lão cũng là chỗ giao tình, đâu phải người ngoài? Thế này đi, ngươi vào bẩm báo với ngài ấy một tiếng, nói là có ta tới, ngài ấy không thể không gặp ta.”
Lâm Nghị không vui vẻ nói lại: “Sư phụ luyện đan đang trong thời khắc quan trọng, làm sao có thể vào quấy rầy được chứ? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tội này ngài gánh nổi không?”
“Ngươi! Được lắm! Đợi ta gặp được Dương trưởng lão, ta sẽ hỏi lại ngài ấy xem Kim Hoán Chân ta có phải là kẻ không ra gì hay không! Không phải là ngài ấy đang luyện đan sao, được, vậy hôm nay ta sẽ chờ ở đây!”
Kim Hoán Chân vô cùng tức giận nói với Lâm Nghị. Nhưng nếu thật sự muốn tự ý xông vào, thì e lá gan của hắn cũng không đủ lớn để làm ra chuyện như vậy.
Công hội luyện dược sư sở hữu tất cả luyện dược sư giỏi nhất của Cuồng Phong giới, hơn nữa lại nằm ngoài sự kiểm soát của Phong Hoàng, không ai dám có hành động ngông cuồng gì với bọn họ.
Lâm Nghị nói Dương Tu đang luyện đan, ngộ nhỡ lại đúng thật sự là đan dược quan trọng nào, Kim Hoán Chân không thể nào gánh nổi trách nhiệm này.
Cho dù thuật luyện đan ở Cuồng Phong giới không mấy phát triển, tuy Kim Hoán Chân cũng là cường giả Hoá Hải Cảnh giống Dương Tu, nhưng địa vị của Dương Tu lại cao hơn hắn nhiều.
Lâm Nghị cũng hết cách đành nói: “Xin mời!”
Nói rồi, Lâm Nghị để mặc Kim Hoán Chân muốn làm gì thì làm.
…
Thoáng cái đã bốn canh giờ trôi qua, bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào.
Kim Hoán Chân không ngừng đi đi lại lại, thấy rõ rằng hắn đang vô cùng gấp và tức giận.
Còn Lâm Nghị này hôm nay ăn nhầm phải thuốc gì, mà vẫn luôn làm khó hắn.
Hắn đã đợi ở đây mấy canh giờ rồi, không những không được một ngụm nước, mà Lâm Nghị còn sai người dọn hết ghế đi!
Thật đúng là không có chút tình chút lý nào mà!
Tuy đối với một võ giả Hồn Hải Cảnh mà nói, đứng mấy canh giờ cũng không sao, nhưng cảm giác bị coi thường này khiến hắn cảm thấy vô cùng tủi nhục.
Trời không phụ lòng người, khi sắc trời đã bắt đầu nhá nhem tối, cuối cùng Dương Tu cũng đã từ phòng luyện đan bước ra.
Kim Hoán Chân thấy vậy vô cùng mừng rỡ, lập tức tươi cười đon đả nói: “Dương trưởng lão, Kim mỗ đợi ngài đã rất lâu rồi, cuối cùng cũng đã có thể gặp được ngài!”
Dương Tu cười đáp: “Ồ, hoá ra là Hoán Chân, tới tìm ta có việc gì?”
Kim Hoán Chân thật không còn lời nào để nói, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Theo lý mà nói, thời gian luyện đan lâu như vậy, sẽ làm hao tổn một lượng lớn hồn lực của luyện dược sư. Cho dù không phải là đan dược quan trọng gì đi nữa, cũng sẽ phải có chút mệt mỏi mới đúng.
Nhưng thần sắc của Dương Tu vẫn rất tốt, không thấy chút dấu hiệu mỏi mệt nào, lẽ nào là Lâm Nghị lừa hắn?
Tiếp đó Kim Hoán Chân liền hỏi dò một câu: “Dương trưởng lão, vừa rồi là mới luyện đan sao?”
Dương Tu ngạc nhiên hỏi lại: “Luyện đan? Không có, ta chỉ nghiên cứu một vài thứ ở trong phòng luyện đan mà thôi, mải nghiên cứu mà quên mất cả thời gian, không ngờ trời đã tối thế này rồi.”
Kim Hoán Chân tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương trưởng lão, Kim mỗ ta cũng không phải là người thích ngồi lê đôi mách, nhưng đồ đệ Lâm Nghị của ngài cũng thật là không coi người khác ra gì! Ta tới tìm ngài, hắn lại nói ngài đang luyện đan, hại Kim mỗ phải khổ sở ngồi đợi mất bốn canh giờ...”
Kim Hoán Chân nói hết mọi ấm ức phải chịu, tưởng rằng Dương Tu sẽ nghiêm khắc trừng trị Lâm Nghị một trận. Thế nhưng, sự việc lại phát triển theo hướng ngược lại với dự liệu của hắn!
Dương Tu nhìn Lâm Nghị, hỏi: “Ngươi nói với ngài ấy là ta đang luyện đan?”
Lâm Nghị gật đầu nói: “Đúng vậy ạ.”
Nói tới đây, Kim Hoán Chân đang chuẩn bị sẵn tâm lý ngồi xem kịch hay, nhưng câu nói tiếp theo của Dương Tu suýt chút nữa khiến hắn hộc máu.
Chỉ thấy Dương Tu chậm rãi quay đầu về phía Kim Hoán Chân nói: “Ồ, là thế này, là lão phu đã nhớ nhầm, lão phu quả thật đã luyện đan một ngày! Hầy, già rồi, hay quên. Hoán Chân này, có việc gì ngày mai tới tìm ta, ta phải quay về nghỉ ngơi trước đã.”
Kim Hoán Chân mở to mắt nhìn Dương Tu, ngây ra một lúc, mãi tới khi Dương Tu đi rồi hắn mới bừng tỉnh lại, vội vàng đuổi theo.
“Dương trưởng lão xin dừng bước, Dương trưởng lão xin dừng bước!” Kim Hoán Chân lớn tiếng hô lên.
Dương Tu bất đắc dĩ nói: “Hoán Chân à, bây giờ cũng đã muộn rồi, có chuyện gì để ngày mai hẵng nói!”
Kim Hoán Chân vội vã đáp lại: “Dương trưởng lão đừng nói như vậy, đại quân sắp xuất trận chinh chiến, ta cũng không thể chậm trễ được! Dương trưởng lão, số đan dược của ta, rốt cuộc...”
“Đan dược? Đan dược gì?” Dương Tu ngạc nhiên hỏi.
Nhìn thấy biểu cảm này của Dương Tu, Kim Hoán Chân chợt khựng lại, vội vàng nói: “Không phải mười ngày trước chúng ta đã nói rõ, ta đặt mua đan dược ở chỗ ngài rồi sao?”
“Có việc này sao? Tại sao ta lại không biết? Lão đệ à, gần đây có quá nhiều đơn đặt mua đan dược, cho nên ta vô cùng bận rộn. Chi bằng… ngươi đợi thêm vài ngày nữa đi?” Dương Tu ngu ngơ nói.
Trong lòng Kim Hoán Chân đã rõ, Dương Tu đang cố ý gây khó dễ. Nhưng hắn không biết rốt cuộc bản thân đã đắc tội gì với vị tôn đại phật này.
Dương Tu có địa vị cao nhất trong công hội luyện dược sư, Kim Hoán Chân không thể nào đắc tội gì được, nên chỉ đành hạ giọng: “Dương trưởng lão, ngài cũng hiểu rõ đại quân của chúng ta sẽ khởi hành trong mấy hôm tới, thật sự là ta không thể nào đợi thêm được nữa!”
Dương Tu xua tay nói: “Vậy ta không còn cách nào khác, mấy ngày nay chỗ chúng ta rất bận. Chi bằng ngươi tới tìm một vị cao nhân khác đi?”
Kim Hoán Chân thật muốn chửi đổng lên, nhưng lại chỉ đành dè dặt nói: “Dương trưởng lão, không biết tiểu đệ đã đắc tội gì với ngài, xin ngài cứ nói thẳng ra!”
Dương Tu cười ha hả trả lời: “Nào có, lão đệ nghĩ nhiều rồi! Ta thật sự rất bận, không nói nhiều nữa, ta vừa luyện đan tới quay cuồng đầu óc, xin phép về nghỉ ngơi trước.”
Cùng lúc, tất cả luyện dược sư ở Vương Thành cũng đều đang diễn vở kịch này...