Chương 422: Biến hóa.
Diệp Viễn lạnh lùng quan sát đám võ giả Hoá Hải Cảnh một lượt, lãnh đạm nói: “Các người đừng trách ta, có trách… thì hãy trách Hoàng Văn Thu. Lên đường bình an!”
Thái độ lãnh đạm của Diệp Viễn đã chọc giận tất cả mười mấy người bọn họ.
Bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất trong đám người cùng thế hệ. Tuy dựa vào Hoàng gia, nhưng đều có kiêu ngạo của bản thân.
Vậy mà lúc này, bọn họ lại bị một tên nhãi Ngưng Tinh tầng bảy không để vào mắt.
“Tiểu tử, ngươi ngông cuồng quá rồi đó! Lại tự cho rằng mình là thiên hạ vô địch sao?”
“Một mình ngươi định đối phó với tất cả chúng ta ư, coi bọn ta là người giấy hả?”
“Ha ha, bây giờ ngông cuồng như vậy, có khi lát nữa còn không kịp khóc ấy!”
Những người này đang hùng hùng hổ hổ, đột nhiên tất cả đều biến sắc!
Nguyên lực thiên địa xung quanh chợt xảy ra chút biến hóa, vô số cánh hoa màu hồng bỗng ngưng tụ thành hình trên không trung!
“Không xong rồi! Tên tiểu tử này lại có thể điều động nguyên lực thiên địa, mau ra tay!”
Những người này đều không phải là dạng tầm thường, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường, từng người đều tung ra tuyệt chiêu của mình.
Chỉ là, Diệp Viễn làm sao có thể cho bọn họ cơ hội được chứ?
Khi đã đạt tới Ngưng Tinh hậu kỳ, khoảng cách tới Hoá Hải Cảnh ngày càng gần, lực tương tác với nguyên lực thiên địa của hắn cũng đã được tăng lên.
Lúc này hắn lại dùng chiêu Thiên Lưu Phi Hoa, uy lực đã không còn giống như lúc trước.
Chỉ nhìn thấy cánh hoa bay đầy trời, bao bọc trọn cả võ đài, những võ giả bên dưới thậm chí còn chẳng thể nhìn rõ phía bên trong đang xảy ra chuyện gì!
“Đây… đây là chiêu thức gì chứ, thật đáng sợ!”
“Trời ạ, hắn mới chỉ là Ngưng Tinh tầng bảy, lại có lực khống chế nguyên lực thiên địa kinh người như vậy! Chiêu này, cho dù là Ngưng Tinh hậu kỳ cũng không thể nào thi triển được.”
Thế nhưng, những nữ võ giả lại bị cảnh tượng tuyệt đẹp này mê hoặc.
“Oa, đẹp quá đi! Cơ công tử nhất định là người rất lãng mạn, mới có thể tạo ra chiêu thức đẹp mắt thế này.”
Thượng Quan Lăng Tuyết chứng kiến cảnh tượng này, mắt cũng không thể rời khỏi: “Ta thật ngưỡng mộ Như Yên muội muội, lại có được một kỳ nam vì mình mà khiêu chiến với tất cả anh hùng trong thiên hạ. Nếu như có một người nguyện vì ta mà làm như vậy, ta chết cũng cam lòng! Không biết làm sao mới có thể tìm được một người như thế đây?”
Triệu Thừa Càn nghe thấy những lời này, sắc mặt chợt xám ngoét lại.
Thượng Quan Lăng Tuyết là một nữ tử vô cùng kiêu ngạo, hắn đã theo đuổi Thượng Quan Lăng Tuyết mấy năm qua nhưng chưa bao giờ được nàng dành cho lời khen như vậy.
Những lời vừa rồi chứng tỏ Thượng Quan Lăng Tuyết cũng đã có một chút cảm tình!
Nhưng tên tiểu tử Cơ Thanh đó lại vì Tiêu Như Yên mà chiến đấu!
Trong lòng Triệu Thừa Càn đột nhiên trở nên hung bạo dị thường, kích động đến mức muốn giết chết Diệp Viễn.
“Thiên Lưu Phi Hoa, chém!”
Năm chữ này vừa được Diệp Viễn hét ra thì vô số cánh hoa rợp trời vốn đang bay lửng lơ, chợt trở nên bạo phát, xông thẳng vào mười mấy võ giả đó.
“A!”
“A!”
…
Nhất thời, tiếng kêu la thảm thiết inh tai nhức óc vang lên làm những người bên dưới nổi hết da gà.
Bọn họ không nhìn rõ bên trong lớp cánh hoa bao phủ đó đang xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ nghe những tiếng kêu la thảm thiết này cũng biết đằng sau những cánh hoa tuyệt đẹp kia đang xảy ra những chuyện không tốt lành gì cho lắm.
Một lúc sau, cánh hoa dần biến mất, trên võ đài chỉ còn trơ lại một bóng người, đương nhiên không ai khác mà chính là Diệp Viễn.
Còn mười mấy võ giả, bao gồm cả mấy võ giả Hoá Hải tầng năm, lại nằm la liệt trên sàn đấu.
“Chuyện nực cười gì thế này? Mười mấy cường giả Hoá Hải trung kỳ, lại bị tiêu diệt chỉ bằng một chiêu thôi sao?”
“Chịu không nổi! Cơ Thành này hình như không có điểm yếu nào, ai biết được cực hạn của hắn ra sao đây! Ngưng Tinh tầng chín, Hoá Hải tầng một thậm chí cả Hoá Hải tầng ba cũng bị hắn hạ trong nháy mắt! Bây giờ ngay cả Hoá Hải tầng bốn, tầng năm cũng đã bị hắn đánh bại trong chớp mắt.
“Nhưng chiêu này cũng quá mạnh! Thật không thể tưởng tượng được rằng, một võ giả Ngưng Tinh Cảnh lại có thể điều động được nhiều nguyên lực thiên địa như vậy!”
Tiếng hét kinh ngạc vang lên từ bốn phía, cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng chấn động.
Sắc mặt Hoàng Văn Thu trắng bệch khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Những võ giả này đều là tinh anh thuộc lớp trẻ của Hoàng gia, thế mà bây giờ tất cả lại chết thảm trong tay Diệp Viễn!
Hắn trở về sẽ ăn nói ra sao với phụ thân đây?
Trận này chơi lớn rồi!
Vốn cho rằng mười mấy người có thể vây đánh Diệp Viễn, chắc chắn cũng sẽ không bị thua quá thảm khốc, nhưng nào ngờ Diệp Viễn chỉ với một chiêu cũng đã giết chết tất cả bọn chúng!
Tên Diệp Viễn này, thật quá yêu nghiệt!
Hoàng Văn Thu nhìn về phía Diệp Viễn, ánh mắt chất chứa hận thù.
Đúng lúc này, Diệp Viễn cũng nhìn về phía bên đó, cười nói: “Không cần lãng phí thời gian, cả hai người các ngươi cùng xông lên đi!”
Mặt Hoàng Văn Thu và Tiết Tại Hà cùng biến sắc, nhìn nhau một cái.
“Ngươi có chắc là một mình ngươi muốn khiêu chiến với hai người chúng ta không?” Hoàng Văn Thu cười lạnh lùng nói.
“Phí lời nhiều vậy làm gì, lẽ nào ta nói không đủ rõ sao?” Diệp Viễn lãnh đạm trả lời.
“Ha ha, Hoàng Văn Thu, xem ra hai người chúng ta đã bị người ta coi thường rồi.” Tiết Tại Hà cười nhạt đáp.
Nét mặt Hoàng Văn Thu trầm xuống gật đầu nói: “Thật lòng mà nói ta không muốn liên thủ với nhà ngươi, nhưng nếu như hắn đã tự tìm chỗ chết, chi bằng cùng liên thủ một phen. Hôm nay không giết chết tên tiểu tử này thì sẽ không thể nào hóa giải mối hận trong lòng ta!”
“Ha ha, ngông cuồng thì cũng phải có giới hạn thôi. Tuy hai người chúng ta cũng là Hoá Hải tầng năm, nhưng hắn sẽ không cho rằng chỉ dùng một chiêu có thể nuốt gọi chúng ta đấy chứ?” Nụ cười của Tiết Tại Hà dần trở nên lạnh lẽo.
Trong cả lớp trẻ của Vương Thành, hắn cũng chỉ kiêng nể mỗi Thượng Quan Lăng Vân và Triệu Thừa Càn.
Hôm nay lại bị một tên tiểu tử Ngưng Tinh Cảnh coi thường, thật sự khiến hắn không cam tâm chút nào.
“Được! Vậy hôm nay hai chúng ta cùng hợp tác một phen! Đợi sau khi xử lý xong tên này, hai chúng ta sẽ đấu một trận ra trò!” Hoàng Văn Thu nói.
Hoàng Văn Thu hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải giết chết Diệp Viễn, đồng thời cũng phải lấy được Tiêu Như Yên, bằng không hôm nay hắn quay về sẽ không có cách nào nói lại với người nhà.
“Cơ công tử lại để Hoàng Văn Thu và Tiết Tại Hà liên thủ với nhau, hành động này… thật liều lĩnh!”
“Ai nói không đâu! Hai người bọn họ đều là cao thủ đứng thứ hai trong lớp người trẻ tuổi ở Vương Thành cũng không phải là hư danh. Những người trước đó, cho dù có cảnh giới tương đương với hai người bọn họ, nhưng lại thua xa về thực lực.”
“Chiêu vừa rồi của Cơ công tử tuy là rất mạnh, nhưng chỉ mạnh ở phạm vi tấn công. Với thực lựa của Hoàng Văn Thu và Tiết Tại Hà, nếu muốn phá giải e là không khó. Cơ công tử một chọi hai, đương nhiên độ khó sẽ lớn hơn nhiều!”
Tất cả mọi người đều biết rõ thực lực của hai người Hoàng Văn Thu và Tiết Tại Hà bọn họ, những võ giả ở đây đều biết thực lực của hai người đó đáng sợ thế nào.
Còn về đệ nhất cao thủ Thượng Quan Lăng Vân và Triệu Thừa Càn, đương nhiên mọi người càng không cần phải nhiều lời.
Dù sao Diệp Viễn cũng mới chỉ là Ngưng Tinh tầng bảy, đối thủ lại là hai cao thủ, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.
Hai người đứng dậy bước lên võ đài, Hoàng Văn Thu cười gằn nói: “Cơ Thanh, lần này là ngươi tự tìm chỗ chết, cũng đừng trách chúng ta! Giết ngươi trên võ đài này, ắt hẳn Tinh Uyên hoàng giả cũng sẽ không có lý do gì trách tội xuống hết!”
Diệp Viễn lãnh đạm nói: “Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, dĩ nhiên sẽ không có ai tìm ngươi gây sự.”