Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 421: Xông lên hết đi!

Chương 421: Xông lên hết đi!
“A!”
Một tiếng kêu thảm vang lên, võ giả trẻ tuổi phía đối diện lại ngã xuống đất!
Nhưng lần này, tên võ giả này không phát thêm âm thanh nào nữa, nằm đó không một tiếng động!
Diệp Viễn cứ thế phá nát thần hồn của đối thủ. Một khi không còn thần hồn thì võ giả chỉ có thể trở thành người chết mà thôi.
Tất cả chợt lặng người, bắt đầu nhận ra bầu không khí đã không còn giống như lúc trước nữa.
“Người tiếp theo!” Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Lần này, lại không có võ giả nào dám nhảy lên võ đài ngay lập tức nữa.
Mặt Hoàng Văn Thu biến sắc, thủ đoạn của hắn đã thổi bùng cơn giận của Diệp Viễn, bằng không Diệp Viễn cũng đã không ra tay giết người.
Lúc trước Diệp Viễn ra tay, đều chỉ khiến đối thủ mất đi lực chiến đấu, chứ không hề có ý giết hại.
Những võ giả đó trở về chỉ cần điều trị tu dưỡng thần hồn là có thể hồi phục trở lại.
Nhưng bây giờ Diệp Viễn đã phát hiện ra thủ đoạn bỉ ổi của hắn, đương nhiên sẽ không nương tay như vậy nữa.
Kẻ nào lên, lập tức giết chết kẻ đó!
Hai tên cùng lên, sẽ giết luôn cả hai!
Hắn rất muốn xem xem, Hoàng Văn Thu có thể chuẩn bị được bao nhiêu võ giả Hoá Hải Cảnh đến tìm chết!
Lần này, Hoàng Văn Thu quay lại nhỏ tiếng dặn dò vài câu với tên đầy tớ đứng sau lưng, người đó nhận lệnh xong lập tức rời đi.
Không bao lâu sau, lại có thêm một võ giả nhảy lên võ đài.
Lần này, dưới võ đài đều ồ lên một tiếng!
Hoá Hải tầng bốn!
Cuối cùng cũng đã có một võ giả cấp cao lên võ đài!
Tới tận lúc này, Diệp Viễn vẫn giữ nguyên một dáng vẻ, tất cả mọi người đều không biết giới hạn của hắn là tới đâu.
Bởi ngay cả Hoá Hải Cảnh tầng ba cũng không thể thăm dò ra cực hạn của Diệp Viễn.
Hoá Hải tầng bốn, cho dù là cảnh giới về nguyên lực hay thần hồn, đều hơn hẳn một bậc, thích hợp nhất để thăm dò cực hạn của hắn.
Thấy có người tới, Diệp Viễn nhếch mép cười nói: “Cuối cùng cũng phái tới một kẻ ra dáng hơn rồi đó, nhưng… ngươi vẫn quá yếu!”
Người vừa tới tức giận nói: “Bớt coi thường người khác đi, qua được ải của ta hẵng nói!”
Đương nhiên võ giả này đã biết sự lợi hại của Diệp Viễn, nên cũng không dám nói lời ngông cuồng.
Tính tới thời điểm hiện tại, Diệp Viễn hạ tất cả đối thủ của hắn chỉ bằng một chiêu duy nhất!
Phải biết rằng, trong những người này, cho dù là về cảnh giới nguyên lực hay cảnh giới thần hồn thì cũng đều cao hơn Diệp Viễn rất nhiều!
Năng lực chiến đấu vượt cấp đáng sợ như vậy, thực sự khiến người ta phải tuyệt vọng.
Tên võ giả tới khiêu chiến với Diệp Viễn này đã được coi là người xuất sắc hơn những võ giả cùng thế hệ rồi, nhưng trước mặt Diệp Viễn, hắn không thể lấy ra được chút ngạo khí nào.
“Ha ha, qua được ải của ngươi? Vậy ngươi hãy tử tế tiếp chiêu đi!” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Tên võ giả đó lập tức biến sắc, cả người cảm thấy không ổn!
Thế nhưng… đã muộn rồi.
Hắn chỉ cảm thấy mắt hoa lên, một lưỡi kiếm xuyên qua tim hắn.
“Làm… làm sao… có thể… có thể…?”
Nói rồi, người này ngã ngửa ra sau, chết ngay tức khắc. Đến tận khi chết hắn vẫn không dám tin vào cảnh tượng đang xuất hiện trước mắt.
“Không phải chứ? Cơ Thanh không còn dùng đòn công kích thần hồn nữa, mà dùng võ thuật đến giết đối thủ! Hơn nữa… lại vẫn chỉ bằng một chiêu…”
“Thật đúng là gặp quỷ rồi mà! Công kích thần hồn đã mạnh như vậy, bây giờ tới cả võ đạo cũng lại dũng mãnh như thế! Đối thủ của hắn vừa rồi là Hoá Hải tầng bốn, mà hắn chỉ dùng một chiêu đã hạ gục đối phương rồi!”
“Thật quá cường đại, ta còn không nhìn thấy hắn ra tay thế nào! Tại sao ta lại thấy võ thuật của hắn còn mạnh hơn nhiều so với công kích thần hồn nhỉ? Hắn thật sự chỉ là một luyện dược sư thôi sao?”
“Cơ Thanh này gần như không có sơ hở! Thuật luyện dược độc nhất vô nhị, đến cả võ thuật cũng lại mạnh như thế! Trời ạ, sao trên đời này lại có kẻ thiên tài như vậy? Thế này thì khiến người khác sống sao?”
Diệp Viễn cũng không cần dùng nhiều chiêu thức hoa lệ gì, dựa vào cảm ngộ cảnh giới lúc này của hắn, tiện tay vung ra một kiếm cũng đã vô cùng cường đại rồi.
Võ giả trẻ tuổi vừa rồi, cùng lắm thì có thực lực tương đương với Lam Hổ.
Khi Diệp Viễn còn là Ngưng Tinh tầng một đã có thể xử đẹp Lam Hổ, bây giờ đã đột phá tới Ngưng Tinh Cảnh hậu kỳ, tiện tay xử lý một võ giả Hoá Hải tầng bốn bình thường thì cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng, công kích thần hồn của hắn có tác dụng không lớn đối với những võ giả Hoá Hải trung kỳ, cho nên hắn mới từ bỏ không sử dụng chiêu thức này.
Nếu như ngay cả hạng tôm tép này mà hắn cũng không xử lý gọn ghẽ được, thì làm sao hắn có thể doạ được đệ nhất cao thủ ở Vương Thành là Triệu Thừa Càn chứ?
Tuy đều cùng là Hoá Hải Cảnh, nhưng thực lực của Triệu Thừa Càn lại có sự cách biệt quá lớn so với võ giả vừa rồi.
Đây chính là sự khác biệt về cảm ngộ ý cảnh.
Nhìn thấy một chiêu tiện tay của Diệp Viễn cũng đã có thể hạ gục được Hoá Hải tầng bốn, Triệu Thừa Càn bất giác biến sắc.
Hắn cảm nhận được mối đe doạ sâu sắc!
Những năm gần đây, Triệu Thừa Càn chỉ coi Thượng Quan Lăng Vân là đối thủ lớn nhất của hắn. Nhưng ngay cả Thượng Quan Lăng Vân cũng không tạo thể tạo sự uy hiếp quá lớn đối với hắn được!
Còn tên tiểu tử Diệp Viễn này, lại mới chỉ là Ngưng Tinh tầng bảy!
Ngưng Tinh tầng bảy mà có thể giết chết được một Hoá Hải tầng bốn trong nháy mắt, nếu đợi tới khi hắn đột phá lên được Hoá Hải Cảnh thì sẽ còn đáng sợ thế nào đây?
Xem ra, nhất định phải tìm cơ hội để giết tên tiểu tử này, bằng không e là ngôi vị Phong Hoàng sẽ rơi vào tay hắn!
Đối với Triệu Thừa Càn không có thứ gì quan trọng bằng ngôi vị Phong Hoàng hết.
Vì để có được ngôi vị Phong Hoàng đó, hắn có thể không từ mọi thủ đoạn!
Nhưng hắn lại không biết rằng, Diệp Viễn chẳng thèm để ý tới cái ngôi vị Phong Hoàng đó, và cũng không muốn cùng hắn tranh giành ngôi vị ấy làm gì.
Triệu Thừa Càn đã coi Diệp Viễn thành đối thủ giả tưởng của mình khiến cho Diệp Viễn có chút oan ức.
Thế nhưng… ai bảo Diệp Viễn nguỵ trang quá tốt đây?
Lúc này, Diệp Viễn đột nhiên lớn tiếng: “Hoàng Văn Thu, ngươi chuẩn bị được bao nhiêu người, để bọn hắn cùng lên hết đi!”
Mọi người đều kinh ngạc, hoá ra xa luân chiến này là do Hoàng Văn Thu bày ra.
Nhưng Diệp Viễn lại có thể kiêu ngạo gọi lớn tên Hoàng Văn Thu, cũng đã doạ cho mọi người một trận.
Xa luân chiến đúng là bỉ ổi, nhưng bây giờ Diệp Viễn lại bảo đối thủ cùng nhau xông lên, điều này…
Phải biết rằng, những đối thủ phía sau đều là những người rất mạnh.
Trọng tài cũng có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: “Cơ công tử, sợ là điều này không hợp quy tắc?”
Diệp Viễn lãnh đạm: “Có gì không đúng quy tắc chứ? Từng người lên một thấy phiền phức quá, nếu muốn đánh thì phải đánh tới lúc nào đây? Cùng lên, giải quyết một lúc không phải là nhanh hơn sao?”
“Điều này…” vị trọng tài hướng ánh mắt cầu cứu nhìn sang Tiêu Trường Phong.
Tiêu Trường Phong do dự một lát, đành gật đầu nói: “Cứ làm theo lời của Cơ công tử đi!”
Nét mặt Hoàng Văn Thu trùng xuống, nói: “Nếu ngươi đã muốn chết như vậy, thì ta sẽ thành toàn cho ngươi! Gọi bọn họ lên hết đi!”
Trong chốc lát, hơn cả chục bóng người cùng xông lên, vây chặt lấy Diệp Viễn.
Mọi người định thần nhìn lại, bất giác thở hắt ra!
Mười mấy người này đa phần có tu vi là Hoá Hải tầng bốn, thậm chí còn có ba người đã là Hoá Hải tầng năm!
Đội hình như vậy quả thực là quá cường đại.
Song Diệp Viễn mới chỉ là Ngưng Tinh tầng bảy!
Một Ngưng Tinh tầng bảy, khiêu chiến với mười mấy Hoá Hải Cảnh trung cấp?
“Cơ công tử, xử đẹp bọn chúng đi! Chúng ta ủng hộ ngươi!”
“Đúng vậy, đúng là không biết xấu hổ! Cơ công tử cố lên, chúng ta ủng hộ ngươi!”
“Cơ công tử, ta muốn được gả làm thiếp của chàng!” Một nữ võ giả hô lên.
“Ha ha ha…”
Thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy, đã khiến tất cả mọi người đều đứng về phía Diệp Viễn.
Nhất thời, dưới võ đài dậy vang những tiếng hô hào cổ vũ cho Diệp Viễn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất