Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 425: Có muốn xuống chơi không?

Chương 425: Có muốn xuống chơi không?
Những cánh hoa bay rợp trời, nhiều đến mức gần như cả quảng trường chìm trong cơn mưa cánh hoa!
Nếu như trước đó không biết chiêu kiếm này của Diệp Viễn, có người sẽ cảm thán trước mĩ cảnh này.
Ở Cuồng Phong giới, rất ít khi được nhìn thấy kỳ cảnh hoa bay rợp trời như vậy.
Nhưng Diệp Viễn đã mang tới cho bọn họ thấy!
Chỉ tiếc là mọi người đều biết phía sau cảnh đẹp này, lại ẩn giấu một mối nguy hiểm chết người.
Bầu trời phủ đầy cánh hoa, ngược lại lại khiến mọi người ngộp thở.
“Trời ạ, Ngưng Tinh tầng bảy có thể sử dụng loại võ kỹ này sao? Khoa trương quá mức rồi!”
“Số lượng cánh hoa e là đã gấp đôi so với lần trước! Chiêu này của hắn lúc nãy đã giết sạch cả mười mấy Hoá Hải trung kỳ, uy lực thật đáng sợ.”
“Chiêu này thật nghịch thiên mà! Ta thật không thể tưởng tượng được, một Ngưng Tinh tầng bảy làm thế nào có thể không chế được nhiều nguyên lực thiên địa như vậy, việc này phải có năng lực điều khiển tinh chuẩn đến thế nào chứ?”
Đúng là năng lực khống chế nguyên lực của Diệp Viễn đã hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn hắn.
Dù gì trên phương diện khống chế nguyên lực, Diệp Viễn cũng đã đạt tới cấp Thần Vương!
Mà năng lực của hắn trên phương diện này lại hoàn toàn là công lao của thuật luyện dược.
Kiếp trước Diệp Viễn luyện đan cực kỳ tinh tế, yêu cầu về khống chế nguyên lực cực kỳ hà khắc cho nên mới khiến khả năng điều khiển nguyên lực của hắn tinh chuẩn tới cực điểm như vậy.
Trước kia Diệp Viễn là không bột đố gột nên hồ, còn bây giờ thực lực của hắn đã mạnh như vậy, nguyên lực lại dồi dào, cho nên phương diện này của hắn đã được phát huy tới cực điểm!
Điều khiển nguyên lực thiên địa, không phải là cứ gọi tới là tới, mà phải dựa vào nguyên lực trong cơ thể của võ giả làm gốc để điều khiển nguyên lực thiên địa trong phạm vi nhất định.
Bây giờ Diệp Viễn đã liên tục đột phá năm cảnh giới, nguyên lực trong cơ thể đã dồi dào hơn rất nhiều, đương nhiên năng lực điều khiển nguyên lực thiên địa cũng sẽ tăng theo.
Hoàng Văn Thu và Tiết Tại Hà vừa rồi vẫn còn rất tự tin, nhưng lúc này sắc mặt cả hai đều là ngưng trọng chưa từng có.
Uy lực cỡ này quả thật làm người ta kinh hãi!
Hai người nhìn nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng!
“Nghịch Phong Cuồng Đao, Nhất Vãng Vô Tiền!” Hoàng Văn Thu lớn tiếng hét, tốc độ nhanh như chớp phi tới chỗ Diệp Viễn.
“Tinh Hoả Liệu Nguyên!” Ngón tay Tiết Tại Hà gảy khẽ, một đốm lửa nhỏ bay ra, trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi!
Hai người khí thế bừng bừng, Diệp Viễn tâm ý khẽ động, hai đám cánh hoa chặn ngay trước mặt hai người bọn họ.
“Thiên Lưu Phi Hoa, nổ!”
Từng tiếng nổ phát ra giữa không trung, như đang muốn ngăn chặn hai người kia.
Nhưng, Nghịch Phong Cuồng Đao và Nguyên Linh Cửu Biến đều không phải là những thứ tầm thường.
Chỉ thấy Hoàng Văn Thu thế như chẻ tre, đánh tan từng đám từng đám cánh hoa!
Còn Tiết Tại Hà lại dựa vào thực lực cường đại của mình tạo thành một khu vực chân không quanh cơ thể.
Cùng lúc đó, một ngọn lửa nhỏ mà hắn điều khiển lúc trước, đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Diệp Viễn!
Nhưng thế tới của Tinh Hoả Liệu Nguyên lại không như trong tưởng tượng của Tiết Tại Hà, vì khi nó vừa xuất hiện thì đã bị vô số cánh hoa bao quanh.
Trong những ngọn lửa đó đều ẩn chứa luồng sức mạnh đáng sợ, thế nhưng nó lại bị vô số những cánh hoa bao bọc lấy.
Cánh hoa không ngừng phát nổ, tiêu hao dần sức mạnh của ngọn lửa.
Còn phía Hoàng Văn Thu, chỉ nhìn thấy hắn một đao đã chém đám cánh hoa làm hai nửa!
Lưỡi đao đáng sợ đó xuyên qua biển hoa, đâm về phía Diệp Viễn!
Diệp Viễn không chút hoang mang, vẫn điều khiển vô số cánh hoa, không ngừng bao bọc xung quanh đao mang.
Đợi tới khi đao mang tới trước mặt Diệp Viễn, cũng chỉ còn là một đòn bình thường.
Diệp Viễn tiện tay búng một cái, đao mang đã tiêu tan không còn nữa.
Mặt Hoàng Văn Thu biến sắc, đây là Nghịch Phong Cuồng Đao mạnh nhất, chiêu này có thể chém một võ giả Hoá Hải hậu kỳ bình thường ra làm đôi, nhưng bây giờ lại bị Diệp Viễn hoá giải một cách dễ dàng như vậy!
Hoàng Văn Thu cắn răng, vận lên tất cả thế đao, chém về phía Diệp Viễn lần nữa!
Thế nhưng, những cánh hoa lại không ngừng phát nổ bên cạnh hắn, ngăn chặn bước tiến của hắn. Những cánh hoa như vô cùng vô tận.
Rõ ràng là Diệp Viễn không đứng ở quá xa, nhưng Hoàng Văn Thu lại cảm giác khoảng cách này tựa như cách trời cách biển.
Cứ như vậy, tốc độ của hắn ngày càng giảm dần.
Chiêu Nghịch Phong Cuồng Đao này, cần nhất là phải có thế đao thừa thắng xông lên.
Thế nhưng thế đao này lại bị Diệp Viễn dập tắt triệt để.
Khiến nó dần mất đi lực lượng.
Đao mang đó cũng không còn khí thế mà tiếp tục tiến lên, có mạnh cũng không được bao nhiêu.
Hoàng Văn Thu tích đao thế cả nửa ngày trời, nhưng lại bị tiêu diệt một cách dễ dàng như vậy.
Đao thế đã cạn của Hoàng Văn Thu trong chốc lát bị những cánh hoa nuốt trọn, từ tiến công trở thành phòng ngự!
Còn bên này, Tiết Tại Hà sớm đã chìm vào biển cánh hoa vô tận.
Tuy hắn đã nâng tu vi lên Hoá Hải tầng bảy, khiến những cánh hoa này nhất thời không thể phá vỡ được phòng ngự của hắn, song hắn cũng không biết xoay sở ra sao với những cánh hoa này.
Vừa đánh tan một đám, rồi lại lập tức bị một lượng lớn cánh hoa bổ sung thêm.
Cách đánh này, thật kiến người ta tức đến muốn thổ huyết.
Còn những đốm lửa mà hắn tạo ra, lúc này lại như ngọn nến trước gió, chỉ trực chờ bị dập tắt.
Chứng kiến cuộc đại chiến trên võ đài, tất cả mọi người bên dưới đều nín thở.
Bọn họ chưa từng được chứng kiến, võ giả lại có thể chiến đấu như vậy!
“Võ kỹ của Cơ công tử quả là chưa từng nghe qua, những cánh hoa này trông mong manh yếu ớt, nhưng vô số cánh hoa tụ lại với nhau lại tạo ra cảm giác không thể nào sánh bằng!”
“Đúng vậy! Cơ công tử khống chế những cánh hoa này đối phó với hai người và một đám lửa mà lại vẫn khiến hai người bọn họ quay vòng vòng, loại cảm giác thu phóng tùy tâm này thật khiến người ta phải kính nể!”
“Dù công kích có mạnh thế nào, nhưng sau khi bị chìm vào biển hoa đó, sẽ nhanh chóng trở nên bất lực. Cảm giác này giống như bị sa vào đầm lầy vậy.”
Những cánh hoa trong không trung ngày một mỏng dần, giống như sắp biến mất, thì cả Hoàng Văn Thu và Tiết Tại Hà đều không thể tiếp tục được nữa, bị cánh hoa phá vỡ phòng ngự!
“A!”
“A!”
Trên võ đài đồng thời phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, khiến người nghe không khỏi giật mình.
“Cả hai đệ nhị cao thủ, lại bị đánh bại như thế sao?” Những người bên dưới võ đài có chút không tin vào những gì đang diễn ra.
Đã rất nhiều năm nay, đám người trẻ tuổi trong Vương Thành không có ai dám khiêu chiến với Hoàng Văn Thu và Tiết Tại Hà.
Ngoài Thượng Quan Lăng Vân và Triệu Thừa Càn ra, có thể nói hai người bọn họ là vô địch!
Nhưng hôm nay cho dù bọn họ có liên thủ lại, cũng vẫn thua trong tay một võ giả Ngưng Tinh tầng bảy.
Kết quả này làm cho người ta quá mức rung động!
Cho dù trước đó Diệp Viễn đã giết chết nhiều võ giả Hoá Hải Cảnh, nhưng cũng không khiến mọi người cảm thấy kinh hãi như lúc này!
Diệp Viễn một thân áo trắng đứng ở một góc võ đài, còn trẻ như vậy, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như một chiến thần bất khả chiến bại, giống như thiên nhân hạ phàm, không ai sánh bằng!
Cảm giác chấn động mà Diệp Viễn mang lại đã không còn có thể dùng từ ngữ nào để miêu tả nổi.
Chiến đấu vượt cấp, là kỹ năng tự có của mỗi thiên tài.
Nhưng có thể chiến đấu vượt cấp giống như Diệp Viễn, mọi người lại không ai có thể làm được!
Phải biết rằng, đối thủ của Diệp Viễn, gần như đã là đại diện cho những thiên tài của lớp trẻ ở Cuồng Phong giới!
Thắng lợi như vậy, thật khiến lòng người kinh động.
Đúng lúc này, Diệp Viễn đột nhiên xoay người nhìn về phía Triệu Thừa Càn, lãnh đạm nói: “Thất Hoàng Tử điện hạ, có muốn xuống chơi không?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất