Chương 428: Thương ảnh đấu với kiếm mang.
Đợi đến khi thân ảnh của Diệp Viễn xuất hiện lại lần nữa, đạo tàn ảnh đó mới dần dần tiêu tán mất.
Loại tốc độ này, quả thực là khiến người ta nghe mà sợ hãi!
“Quả nhiên có chút môn đạo, chẳng trách lại dám khiêu chiến với ta!”
Sau lần giao thủ này, sắc mặt của Triệu Thừa Càn cũng trở nên ngưng trọng.
Rất hiển nhiên, Diệp Viễn nửa bước Hóa Hải, đã có đủ tư cách khiêu chiến với hắn!
“Ngươi muốn kéo dài thời gian?” Diệp Viễn cười như không cười nhìn Triệu Thừa Càn.
Mặc dù Nguyên Linh Cửu Biến cường đại, nhưng rất hiển nhiên là chỉ có thể tạm thời nâng cao cảnh giới, đợi đến khi thời hạn vừa hết thì sẽ trở lại cảnh giới ban đầu, hơn nữa sẽ có một loạt các di chứng.
Đương nhiên cho dù là như vậy, môn võ kỹ này vẫn cực kỳ mạnh.
Năm đó Dược Vương Điện có vô số điển tịch, Cơ Thanh Vân cũng là cảm thấy môn võ kỹ này rất thú vị, hơn nữa cần dùng đến nguyên hỏa, cho nên mới chú tâm một chút.
Không ngờ rằng hôm nay lại nhìn thấy có người sử dụng môn võ kỹ này ở hạ giới.
Triệu Thừa Càn bị vạch trần tâm tư, không chút xấu hổ nói: “Phải thì đã sao?”
“Ha ha, không có gì, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ta có thể duy trì ở cảnh giới nửa bước Hóa Hải trong thời gian một canh giờ, cho nên… không cần uổng phí tâm cơ nữa.” Diệp Viễn cười nhạt nói.
Lần này cuối cùng Triệu Thừa Càn cũng biến sắc: “Một canh giờ? Ngươi đùa gì thế? Gia chủ của Tiết gia dùng Nguyên Linh Cửu Biến, nhiều lắm là duy trì được trong thời gian nửa canh giờ, ngươi lại có thể dùy trì thời gian gấp đôi so với hắn sao?”
Môn công pháp Nguyên Linh Cửu Biến này thực sự được coi là nghịch thiên, ngay cả một tên gà mờ như Tiết tại Hà cũng có thể đột phá liền một lúc hai tiểu cảnh giới, chứ đừng nói chi là gia chủ Tiết gia.
Có điều, cảnh giới của Tiết Tại Hà, nhiều nhất chỉ có thể duy trì trong thời gian một khắc.
Thời gian duy trì của Diệp Viễn vậy mà lại nhiều hơn gấp đôi so với gia chủ của Tiết gia, Triệu Thừa Càn làm sao có thể không kinh hãi?
“Nếu ngươi không tin, ngươi có thể thử xem sao!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
“Hừ! Thử thì thử, ngươi còn có thể lên trời nữa được à?” Triệu Thừa Càn hừ lạnh nói.
Triệu Thừa Càn thu lại trường thương, bày ra một cỗ khí thế khiến người ta ngạt thở lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Rõ ràng chỉ là một tư thế rất đơn giản, ai dùng thương đều có thể bày ra tư thế này. Vậy mà Triệu Thừa Càn bày ra, lại cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn không có kẽ hở.
Một khắc này, Triệu Thừa Càn và trường thương như hòa vào một thể.
Một kích sau đó, chính là một đòn bổ trời phá đá!
“Là… là Thương Ảnh Sát! Trời ạ, nghe nói đã mấy năm rồi Thất Hoàng Tử không dùng chiêu này ở trước mặt mọi người!”
“Đây chính là tuyệt kỹ thành danh mà Thất Hoàng Tử sáng tạo ra! Nghe nói năm đó hắn chỉ dựa vào một chiêu này, liên tiếp đánh bại hơn mười vị đệ tử của các thế gia nhất đẳng ở Vương thành, cuối cùng là đánh ngang tay với Thượng Quan Lăng Vân! Kể từ đó, hắn và Thượng Quan Lăng Vân vững chắc trở thành đệ nhất cao thủ ở Vương Thành!”
“Ha ha, hôm nay thật đúng là được mở rộng tầm mắt! Đây chính là trận chiến đỉnh phong của thế hệ trẻ tuổi Cuồng Phong giới! Bỏ lỡ hôm nay, không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào mới được chứng kiến nữa!”
Dường như lúc này mọi người đều đã quên mất mục đích ban đầu của cuộc tỷ võ là kén rể mà đắm chìm vào trận chiến đỉnh phong này.
Đối diện với một Triệu Thừa Càn như vậy, biểu tình của Diệp Viễn cũng ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Diệp Viễn tự tin nhưng không tự phụ, cho đến hôm nay, Triệu Thừa Càn đúng thật là kẻ địch mạnh nhất mà hắn từng gặp.
Nhìn Triệu Thừa Càn lúc này hệt như quỷ thần giáng lâm vậy.
Chỉ một cái giơ tay đơn giản, vậy mà lại được hắn vận dụng tới cảnh giới xuất thần nhập hóa như thế, có thể thấy lĩnh ngộ của Triệu Thừa Càn về thương đạo đã đạt tới cảnh giới cực kỳ cao thâm.
Nếu như đoán không sai, chân ý Triệu Thừa Càn lĩnh ngộ, chắc chắn là có liên quan đến thương.
Diệp Viễn biết một thương này đáng sợ thế nào, tất nhiên sẽ không sơ xuất.
Chỉ thấy hắn chỉ kiếm lên trời, thân hình hóa thành chín thân ảnh, chính là Cửu Kiếm Thức của Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm!
Đã rất lâu rồi Diệp Viễn không sử dụng Cửu Kiếm Thức, uy lực của nó đúng là yếu hơn một chút so với Thiên Lưu Phi Hoa. Nhưng mà Cửu Kiếm Thức cũng có ưu điểm mà Thiên Lưu Phi Hoa không bằng, đó chính là khó có thể dự đoán được thân pháp, và lực công kích vào một mục tiêu vô cùng cường đại!
Thiên Lưu Phi Hoa là loại cường đại vô thanh, mà Cửu Kiếm Thức lại là loại cường đại kiểu bộc phát!
Hơn nữa theo sự cảm ngộ ngày càng thâm sâu của Diệp Viễn về chân ý vô thượng, hắn lại có thành tựu mới với việc vận dụng Cửu Kiếm Thức.
Cửu Kiếm Thức không những không bị đào thải, ngược lại còn trở thành một đòn sát thủ khác của Diệp Viễn!
Mà hôm nay, Cửu Kiếm Thức lại được thấy ánh mặt trời một lần nữa!
“Bá Võ Khiếu Vân Thương, Thương - Ảnh - Sát!” Triệu Thừa Càn gằn từng chữ một nói.
“Cửu Kiếm Thức - Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm!” Dường như là cùng một lúc, Diệp Viễn cũng nhàn nhạt lên tiếng.
Một khắc sau, xảy ra cảnh tượng chấn động khiến cho tất cả mọi người đều phải há mồm trợn mắt!
Trên lôi đài, đâu đâu cũng là thương ảnh và kiếm mang, khiến tất cả mọi người xem đều không kịp nhìn!
Thương ảnh của Triệu Thừa Càn tràn đầy đại khí, vừa nhanh vừa mạnh!
Kiếm mang của Diệp Viễn lại hàn tinh điểm điểm, ở khắp mọi nơi!
Thương ảnh và kiếm mang không ngừng va chạm vào nhau giữa không trung, tiêu tán; lại va vào nhau, lại tiêu tán.
Thương ảnh và kiếm mang mỗi bên chiếm lấy nửa giang sơn, nhất thời đúng là bất phân thắng bại!
“Thật… thật là quá mạnh! Đây chính là thực lực của thiên tài tuyệt đỉnh sao… thực sự là quá mạnh rồi! Trong vòng một hơi thời gian, bọn họ còn muốn xuất ra bao nhiêu kiếm, bao nhiêu thương đây?”
“Thương ảnh của Thất Hoàng Tử, đổi lại là người khác đứng trên lôi đài, e là bây giờ đã bị đâm thành tổ ong rồi. Còn có kiếm mang của Cơ Thanh, đây là dạng võ kỹ gì vậy, chín đạo huyễn ảnh lại cùng phát ra kiếm mang, lẽ nào chín đạo huyễn ảnh này đều là chân thân sao…?”
“Thật ra ở bất cứ phương diện nào Cơ Thanh cũng đã thắng rồi! Hắn thấp hơn Thất Hoàng Tử cả một đại cảnh giới, vậy mà lại đánh ngang cơ bất phân thắng bại với Thất Hoàng Tử, đây rõ ràng là về mặt cảm ngộ ý cảnh, Cơ Thanh đã vượt qua Thất Hoàng Tử quá nhiều rồi! Nhưng mà… dù sao Thất Hoàng Tử điện hạ cũng đã cảm ngộ được chân ý, vậy Cơ Thanh hắn đã lĩnh ngộ được cái gì?”
Biểu hiện của Diệp Viễn, đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của tất cả mọi người.
Võ giả lĩnh ngộ chân ý, trong mắt đồng bối chính là sự tồn tại vô địch! Trừ phi đối thủ cũng lĩnh ngộ được chân ý, nếu không chỉ có nước bị hành hạ.
Từ trước đến nay chỉ có Triệu Thừa Càn vượt cấp khiêu khiến người khác, hôm nay lại bị Diệp Viễn lấy thực lực nửa bước Hóa Hải ép cho đến mức như thế này.
Đích thực là ở bất cứ phương diện nào thì hắn cũng đã hoàn toàn thua rồi.
Chỉ là chiến đấu xưa nay không phải là việc xét ở bất cứ phương diện nào, kẻ mạnh cũng không có khả năng thương xót cho kẻ yếu. Một khi đã lên lôi đài, chỉ xem kết quả không xem quá trình.
Ưu thế về cảnh giới của Triệu Thừa Càn rất nhanh đã được bộc lộ ra, hắn liên tục liều mạng xuất thương liên tiếp, phung phí nguyên lực của chính mình.
Thế cân bằng trên lôi đài bị phá vỡ, chỉ thấy những thương ảnh cường đại đó, dần dần áp đảo kiếm mang!
Triệu Thừa Càn lại càng đánh càng hăng, xuất thương cũng càng ngày càng nhanh!
Thương ảnh không ngừng nuốt chửng kiếm mang, dần dần thu nhỏ phạm vi tấn công của Diệp Viễn lại!
Chứng kiến tình cảnh này, Tiêu Như Yên dường như sắp bị nghẹt thở. Móng tay của nàng đã đâm rất sâu vào da thịt, đâm rách cả lòng bàn tay mà nàng cũng không hề hay biết.
Rất nhanh, thương ảnh đã chiếm được phần lớn lôi đài, phạm vi phòng thủ của Diệp Viễn chỉ còn lại một góc cực nhỏ!
Tất cả mọi người đều quên cả việc hít thở, một khi thương ảnh phá nát kiếm mang, kết cục của Diệp Viễn chính là bị thương ảnh xuyên thủng!
“Nhất định đừng xảy ra chuyện gì! Nhất định…” Nước mắt Tiêu Như Yên lại một lần nữa không tự chủ được mà rơi xuống.