Chương 433: Bại lộ thân phận!
Tiêu Như Yên chầm chầm nhận lấy ngọc giản, nét mặt không giấu được sự hoài nghi.
Nàng đồng ý bái Diệp Viễn làm sư phụ không phải là vì muốn học cái gì từ hắn. Nhưng nàng không ngờ rằng, Diệp Viễn lại thật sự vì nàng mà chuẩn bị quà bái sư.
“Thấy không, vi sư vì ngươi mà chuẩn bị một bộ pháp quyết tu hồn và hai bộ thuật pháp luyện chế, sau này ngươi phải học hành cho tốt.” Diệp Viễn cười nói.
Tiêu Như Yên chìm thần thức vào trong ngọc giản, bắt đầu xem nội dung trong đó.
Cảnh tượng này khiến người khác nhìn thấy không khỏi bật cười.
Cảnh giới thần hồn của Diệp Viễn và Tiêu Như Yên tương đương nhau, đều là đại Đan sư cao cấp. Bây giờ Diệp Viễn lại thu nhận một nữ tử có thực lực ngang với mình là đồ đệ, điều này không khỏi khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ.
“Các ngươi nói xem, Cơ Thanh đang muốn giở trò gì vậy? Tiêu Như Yên là một trong hai song tuyệt của Vương Thành, hơn nữa các ngươi xem ban nãy Cơ Thanh bị thương, Tiêu Như Yên đã lo lắng tới mức nào, rõ ràng là có cảm tình với hắn, vậy mà hắn lại chỉ nhận nàng làm đồ đệ?”
“Tức chết ta mà! Tiêu Như Yên là nữ thần của lòng ta, tuy bây giờ Cơ Thanh đã là đệ nhất cao thủ của Vương Thành nhưng dám chà đạp lòng tự tôn của nữ thần như vậy…! Ta… ta sẽ tìm hắn quyết đấu!”
“Thôi khỏi đi! Dựa vào thực lực của ngươi, để người ta khởi động cũng không bõ thì còn quyết đấu cái gì! Nhưng… hành động này của Cơ Thanh thật khiến mọi người không ngờ tới, bản thân hắn chỉ là đại Đan sư cao cấp, tại sao lại thu nhận đồ đệ?”
“Theo ta thấy, Cơ Thanh này cũng có khẩu vị nặng đấy! Hắn tuy là đồ đệ của Tinh Uyên hoàng giả, nhưng nếu nói để trở thành sư phụ của Tiêu Như Yên e là chưa đủ tư cách đi? Ta lại thấy rất hiếu kỳ muốn xem xem trong ngọc giản kia của hắn là thứ gì.”
“Ha ha, có thể là thứ gì được nữa, cùng lắm là những công pháp tu luyện và thuật pháp luyện chế do hắn tạo ra. E là những thứ mà hắn lĩnh ngộ được còn ít hơn cả Tiêu Như Yên cũng không chừng.”
Sư tôn dạy đồ đệ không phải chỉ đơn giản là truyền dạy công pháp, mà còn phải giải thích được những điểm khó, chỉ ra được mọi vấn đề trong quá trình tu luyện mà đồ đệ sẽ gặp phải.
Nhất là đối với thuật luyện dược, đòi hỏi phải có kiến thức cực kỳ uyên thâm.
Mọi người đều biết Diệp Viễn luyện đan giỏi, nhưng có giỏi tới mức nào cũng chỉ là một đại Đan sư, đối với những thứ ở cảnh giới cao hơn, hắn có thể hiểu biết được bao nhiêu phần chứ?
Chỉ truyền lại một vài pháp quyết tu hồn và thuật pháp luyện chế mà có thể trở thành sư phụ của người ta, không khỏi đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Còn lúc này, Tiêu Như Yên lại chau mày, sắc mặt tỏ ra vô cùng ngưng trọng.
“Cơ… Cơ…” Hiển nhiên Tiêu Như Yên vẫn chưa quen gọi Diệp Viễn là sư phụ.
“Gọi sư phụ!” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Tiêu Như Yên hít một hơi thật sâu rồi nói: “Sư phụ, quà bái sư này quá quý trọng! Con…”
“Ha ha, ngươi là đồ nhi của ta, hướng dẫn cho đồ đệ tu luyện là chuyện nằm trong phận sự của người là sư phụ phải làm, còn nói gì tới quý trọng chứ? Bắt đầu từ hôm nay, ngươi tu luyện công pháp tu hồn trong ngọc giản này đi. Nhưng ngươi nhất định phải đồng ý với vi sư ta, tuyệt đối không được truyền môn công pháp này ra ngoài, chỉ mình ngươi được phép tu luyện! Bằng không… chính là phản bội sư môn, vi sư… sẽ thanh lý môn hộ!” Nói tới cuối cùng giọng Diệp Viễn trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
Thực ra thứ mà Diệp Viễn đưa cho Tiêu Như Yên chính là Thiên Diễn Hồn Quyết cùng hai pháp môn m Dương Phân Lưu Thuật và Tam Tài Luân Hồi Thuật.
Có điều, hắn chỉ đưa cho Tiêu Như Yên năm tầng đầu của Thiên Diễn Hồn Quyết, song bấy nhiêu đây cũng đủ để nàng có thể tu luyện tới Đan Hoàng đỉnh phong rồi!
Hơn nữa Thiên Diễn Hồn Quyết và hai loại thuật pháp trong ngọc giản được ghi chép giải thích cực kỳ tỉ mỉ cặn kẽ rõ ràng, đều là tâm đắc của Diệp Viễn.
Có được những thứ này, cho dù tư chất có kém tới đâu, cũng không khó gì để tu luyện tới cảnh giới Đan Vương.
Dựa vào tư chất của Tiêu Như Yên, tu luyện đến cảnh giới Đan Hoàng đỉnh phong cũng chỉ là chuyện thời gian mà thôi.
Thực ra Diệp Viễn cũng đã từng suy nghĩ rất kỹ về món quà bái sư này.
Nói về tư chất, tuy Tiêu Như Yên chưa được coi là tuyệt đỉnh, nhưng cũng đã rất tốt rồi.
Tâm ý của Tiêu Như Yên, đương nhiên Diệp Viễn hiểu rất rõ, hơn nữa cũng đã tiếp xúc với nhau trong một khoảng thời gian, Diệp Viễn cũng thấy có thể tin tưởng được nhân phẩm của nàng.
Nếu đã như vậy, chi bằng hắn cũng nên hào phóng một chút, truyền thụ lại y bát của mình.
Giết Cơ Thương Lan là nhiệm vụ vô cùng khó khăn, cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Diệp Viễn cũng không dám chắc bản thân có thể thành công được hay không.
Hơn nữa, Diệp Viễn cũng sắp phải rời khỏi Cuồng Phong giới, đối với đại đệ tử của mình làm sao hắn có thể keo kiệt được chứ.
Cho nên hắn giao lại cả ba thứ đó cho Tiêu Như Yên.
Có những thứ này, tương lai Tiêu Như Yên có muốn tiến vào Thần Vực cũng là chuyện đơn giản.
Nghe Diệp Viễn cảnh cáo như vậy, Tiêu Như Yên chợt biến sắc, biết phân lượng của Ngọc Giản này không hề nhẹ.
Tiêu Như Yên cũng là người trong nghề, nên chỉ cần nhìn qua những thứ trong ngọc giản cũng biết giá trị của nó ra sao.
Nàng bái sư là để tiếp cận Diệp Viễn, nhưng Diệp Viễn lại thật lòng coi nàng là truyền nhân của hắn.
Sau một hồi suy nghĩ, Tiêu Như Yên khó nhọc gật đầu nói: “Sư… sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ khắc ghi toàn bộ nội dung trong ngọc giản này vào thần hồn rồi từ từ giác ngộ, tuyệt đối sẽ không để người thứ ba biết được!”
Diệp Viễn gật đầu: “Tốt lắm, chuyện hôm nay tới đây, vết thương này của vi sư cũng không nhẹ, cần phải điều trị, ngươi theo ta về Tê Hà Sơn đi.”
Tiêu Như Yên khẽ gật đầu, nàng thật sự như đồ đệ bình thường đi tới dìu Diệp Viễn rời khỏi đó.
Diệp Viễn nhìn về phía Thi Hạo Nhiên khẽ gật đầu, một đám người đang định rời đi, đột nhiên có mười mấy bóng người từ trên trời giáng xuống, chắn ngang trước mặt bọn họ.
Người dẫn đầu là một lão nhân, tuổi tác xấp xỉ Tinh Uyên.
Nhưng từ khí tức trên người của người này truyền ra đến xem thì hắn lại là một võ giả Thần Du Cảnh!
“Đinh Lương! Ngươi tới đây làm gì?” Thi Hạo Nhiên nhìn thấy người này tới, bất giác khẽ cau mày.
Người được gọi là Đinh Lương không để ý tới những lời vừa rồi của Thi Hạo Nhiên, lãnh đạm nói: “Hắc Ảnh Vệ làm việc, những người không phận sự mau tránh ra! Bằng không giết không tha!”
Giọng nói của Đinh Lương không to, nhưng lại như sấm rền bên tai, tất cả mọi người có mặt tại đó ai nấy đều nghe rất rõ!
“Hắc Ảnh Vệ! Là Hắc Ảnh Vệ thần bí nhất dưới trướng của Phong Hoàng!”
“Đây… đây là uy thế của cường giả Hoàng cấp sao? Mạnh… mạnh quá!”
“Còn ngẩn người ra đấy làm gì? Không muốn chết thì mau đi thôi! Nghe nói Hắc Ảnh Vệ có quyền tự chủ hành động rất cao, có thể tiền trảm hậu tấu! Nếu còn không đi, chúng ta có chết cũng là chết uổng đó!”
Hàng vạn người có mặt ở quảng trường đều nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, lúc này ở quảng trường chỉ còn lại đám người Diệp Viễn và nhóm người của Đinh Lương!
“Đinh Lương, ngươi định làm gì?” Thi Hạo Nhiên lần nữa tỏ rõ không vui mà nói.
Tuy hắn kém Đinh Lương cả một đại cảnh giới, nhưng địa vị của hắn lại không thấp hơn là bao so với Đinh Lương cho nên hắn mới gọi thẳng tên như vậy.
Thi Hạo Nhiên chỉ đứng sau Tinh Uyên, ngoại trừ phải hành lễ với Phong Hoàng ra, những người khác hắn có thể coi như không thấy.
Đinh Lương vẫn không trả lời, hắn nhìn về phía Triệu Thừa Càn nằm bất tỉnh nhân sự cách đó không xa, chân mày cau chặt lại, hỏi Diệp Viễn: “Thất Hoàng Tử điện hạ bại trong tay ngươi?”
Không biết tại sao, ngay từ khi Đinh Lương xuất hiện Diệp Viễn luôn có cảm giác bất an.
Hắn có cảm giác, Đinh Lương tới ắt sẽ có chuyện chẳng lành.
Thấy Đinh Lương hỏi vậy, Diệp Viễn trả lời: “Đúng thì làm sao, lẽ nào ngươi muốn báo thù thay cho hắn?”
“Ha ha, không tới lượt ta ra tay báo thù! Diệp Viễn, đi với ta một chuyến!” Đinh Lương lãnh đạm cười nói.