Chương 432: Thu nhận đệ tử!
Sắc mặt Diệp Viễn tỏ rõ sự đau đớn, hắn không có chút phản ứng gì trước câu nói vừa rồi của Tiêu Như Yên.
Tiêu Như Yên vì quá lo lắng, nhất thời tay chân lóng ngóng, ôm chặt Diệp Viễn khóc lớn.
“Tiểu sư đệ!” Thi Hạo Nhiên nhìn thấy tình cảnh này, cũng vội vàng chạy tới chỗ Diệp Viễn.
Sau khi Thi Hạo Nhiên xem mạch cho Diệp Viễn, biết hắn lúc này chỉ tạm thời ngất đi thì mới yên tâm thở phào một hơi.
“Yên tâm, tiểu sư đệ chỉ là chịu lực xung kích quá lớn nên mới ngất đi thôi.” Thi Hạo Nhiên nói với Tiêu Như Yên.
Trong lúc hoảng loạn, Tiêu Như Yên đã quên mất rằng nàng cũng là một luyện dược sư, vì quá lo lắng mà không còn nhớ tới việc xem mạch cho Diệp Viễn.
“Không sao ư? Thật may quá!” Tiêu Như Yên vui mừng tới rớt nước mắt.
Thi Hạo Nhiên lại cau mày: “Không sao? Cô nương nhìn bộ dạng này của hắn giống không sao sao? Vết thương này e là phải nằm liệt giường một thời gian đấy!”
Bộ dạng lúc này của Diệp Viễn trông vô cùng thảm hại, ngoại thương không cần nói, mà nội tạng cũng bị tổn thương không hề nhẹ.
Nếu như không có đan dược hỗ trợ điều trị, làm không tốt cũng có thể mất mạng như chơi, làm sao mà lại không sao được chứ?
Ánh mắt của Thi Hạo Nhiên tức giận nhìn về phía Triệu Thừa Càn, chỉ thấy Triệu Thừa Càn đang nhìn chằm chằm về phía Diệp Viễn, sắc mặt không có chút vui mừng nào của người chiến thắng.
“Ài… tới cuối cùng Cơ Thanh vẫn thua! Ta còn cho rằng ngôi vị đệ nhất cao thủ của Vương Thành này hôm nay sẽ bị đổi chủ, ai ngờ Thất Hoàng Tử điện hạ lại mạnh tới vậy.”
“Cơ Thanh vẫn không thể tạo ra kỳ tích! Nhưng hắn có thể làm được đến đây cũng đã rất nghịch thiên rồi! Cho hắn thêm hai năm nữa thì chắc chắn hắn có thể vượt qua Thất Hoàng Tử điện hạ trên mọi phương diện!”
“Trận này, Cơ Thanh tuy bại nhưng vinh! Một kích cuối cùng kia của Thất Hoàng Tử, cho dù là võ giả Hồn Hải Cảnh cũng chưa chắc đã chống đỡ được! Cơ Thanh mới chỉ là một võ giả Ngưng Tinh tầng bảy, lại có thể đấu với Thất Hoàng Tử tới mức độ này! Ở trong lòng ta hắn mới là người chiến thắng!”
Kẻ mạnh luôn khiến người khác nể trọng, biểu hiện của Diệp Viễn đã nhận được sự công nhận của mọi người.
Trong lòng bọn họ, dù thực lực của Diệp Viễn thấp hơn, dù hắn không đấu lại được với Triệu Thừa Càn là Hoá Hải Cảnh tầng bảy, nhưng thế nào cũng không coi hắn là kẻ bại trận được.
Tiêu Trường Phong tới gần, nhìn thấy Diệp Viễn trọng thương lại nhìn Triệu Thừa Càn, nhất thời không biết nên tuyên bố kết quả như thế nào.
“Trận đấu này, Thất Hoàng Tử…”
“Khụ khụ khụ…”
Lời của Tiêu Trường Phong mới nói được một nửa lại bị một trận ho dài cắt ngang.
Tiêu Như Yên thấy vậy vui mừng nói: “Cơ Thanh, cuối cùng ngươi cũng tỉnh! Doạ chết ta rồi!”
Nói rồi, nước mắt nàng lại thi nhau rơi xuống.
Diệp Viễn cười khổ nói: “Ngoan... đồ nhi ngoan, đừng… khóc nữa, khóc sẽ khó coi lắm! Chuyện đồng ý với ngươi… vi sư ta đã làm được rồi!”
Tiêu Như Yên nghi hoặc nói: “Cơ… Cơ Thanh, rõ ràng là ngươi thua rồi!”
“Ha… ha ha, ta nói sẽ dạy cho hắn một bài học, làm sao… làm sao có thể thua hắn được chứ?” Diệp Viễn vừa cười liền động tới vết thương, khiến hắn đau tới nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Viễn còn chưa nói hết, Triệu Thừa Càn ở phía đối diện lập tức biến sắc, “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn rồi cứ thế đổ rạp xuống!
Tình huống này quá đột ngột, khiến tất cả mọi người trở tay không kịp!
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
“Không phải Thất Hoàng Tử điện hạ thắng sao? Sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy?”
“Không lẽ, Cơ Thanh thật sự đã tạo ra kỳ tích, lần này có thể trở thành đệ nhất cao thủ trong lớp người trẻ tuổi của Vương Thành sao?”
“Trời ạ! Dựa vào cảnh giới của hắn, tương lai còn ai có thể vượt qua hắn được chứ?”
Trong chốc lát, những tiếng cảm thán kinh ngạc không ngừng vang lên.
Chuyện này thật sự nằm ngoài sự tưởng tượng của tất cả mọi người!
Rõ ràng Diệp Viên đã bị thương thành như vậy, nhưng trong chốc lát Thất Hoàng Tử lại ngã vật ra, người cười cuối cùng lại là Diệp Viễn, tuy trông bộ dạng lúc này của hắn vô cùng thảm hại, nhưng cũng không quá nguy hiểm tới tính mạng.
Hơn nữa nếu trận này Diệp Viễn thắng, hắn sẽ danh chính ngôn thuận trở thành đệ nhất cao thủ của Vương Thành!
Vị trí Phong Hoàng tương lai cũng chắc chắn sẽ thuộc về hắn!
Vinh quang như vậy đối với Diệp Viễn mà nói thật ra cũng chẳng đáng là gì, nhưng đối với võ giả của Cuồng Phong giới thì lại là chí cao vô thượng!
Trong nhận thức của mọi người, vị trí Phong Hoàng nhất định sẽ thuộc về Thượng Quan Lăng Vân hoặc Triệu Thừa Càn.
Nhưng lúc này sự xuất hiện của Diệp Viễn đã khiến toàn bộ cục diện bị đảo lộn!
Dưới sự giúp đỡ của Tiêu Như Yên, Diệp Viễn nhanh chóng ăn một viên đan dược do hắn tự điều chế ra khiến vết thương nhanh chóng lành lại.
Tuy vẫn chưa cách nào đứng lên ngay được, nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, nguyên lực cũng đã dần được khôi phục.
Tốc độ phục hồi này khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên.
“Tiêu gia chủ, tuyên bố kết quả!” Diệp Viễn nói bằng giọng thúc giục.
“Cái này…” Tiêu Trường Phong nhìn thấy Triệu Thừa Càn nằm trên mặt đất, nhất thời không biết nên làm thế nào cho đúng.
Diệp Viễn khẽ cười nói: “Đan điền của hắn đã bị ta đánh trọng thương rồi, đời này của hắn khó mà tiến thêm được. Cho nên… ngươi có thể tuyên bố kết quả được rồi!”
“Cái gì! Đan điền bị thương!” Tiêu Trường Phong suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Lại thêm một tin kinh thiên động địa!
Thất Hoàng Tử ngông cuồng tự đại, cao ngạo hống hách, giờ đây cứ như thế mà trở thành phế nhân?
Điều này… một khi Phong Hoàng bệ hạ biết được chuyện này, thì sẽ phẫn nộ đến thế nào đây?
“Cơ… Cơ Thanh! Ngươi đây là đang hại ta vào bất trung, hại Tiêu gia ta bất nghĩa rồi!” Tiêu Trường Phong hét ầm lên như sấm.
Hắn như vậy khiến cho Diệp Viễn hoàn toàn thất vọng nói: “Có Tê Hà Sơn ta chống lưng, ngươi sợ gì chứ? Đúng rồi, còn một chuyện nữa quên chưa nói cho ngươi biết.”
Nói rồi, Diệp Viễn nhìn về phía Tiêu Như Yên, cười nói: “Đồ nhi ngoan, tới đây… hôm nay Cơ Thanh ta thu ngươi làm đệ tử trước mặt đông đảo anh hùng tuấn kiệt của Vương Thành! Bái sư đi!”
“Cái gì! Bái ngươi làm sư phụ?” Tiêu Trường Phong cảm thấy não mình chưa theo kịp những lời này của Diệp Viễn.
Nói đấu võ cầu thân, tại sao đột nhiên lại biến thành bái sư?
Tiêu Trường Phong nhìn chằm chằm về phía Diệp Viễn, giận run người.
Chiêu này của Diệp Viễn coi như đã cắt đứt toàn bộ quan hệ giữa Tiêu gia và Hoàng thất!
Từ này về sau, Tiêu gia bắt buộc phải nương nhờ vào Tê Hà Sơn, bằng không sẽ chết không chỗ chôn thân!
“Thế nào? Không phải Tiêu gia chủ cho rằng, Cơ Thanh ta không dạy nổi cho nữ nhi của ngươi đấy chứ?” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Tiêu Trường Phong nhìn Diệp Viễn một lúc lâu không nói gì, sau đó mới xua tay nói: “Bỏ đi! Tiêu gia ta đời đời hiếu trung với Phong Hoàng bệ hạ, ai ngờ tới đời Tiêu Trường Phong ta lại thành ra thế này! Chuyện cũng đã rồi, ta còn gì để nói nữa chứ? Như Yên… bái… bái sư đi!”
Tiêu Trường Phong nhìn con gái không chớp mắt, nhất thời có một cảm giác cực kỳ khó tả.
Hắn không thể nào ngờ rằng, trận đấu cầu thân ngày hôm nay, lại có kết cục thành ra thế này.
Nhận được sự cho phép của phụ thân, nỗi lo lắng cuối cùng trong lòng Tiêu Như Yên cũng được xoá bỏ. Nàng lập tức quay người về phía Diệp Viễn, dịu dàng cúi đầu.
“Sư phụ, xin nhận một lạy này của đồ nhi Tiêu Như Yên!”
Diệp Viễn cười ha hả nói: “Ha ha, đồ nhi ngoan! Không ngờ đại đệ tử của Cơ Thanh ta lại là một nữ tử như hoa như ngọc thế này! Thực lực hiện tại của vi sư thấp kém, cũng không có đồ gì tốt tặng cho ngươi. Miếng ngọc giản này coi như là quà bái sư, nhận lấy đi!”
Nói rồi, Diệp Viễn đưa viên ngọc giản cho Tiêu Như Yên.