Chương 445: Để cho ta!
Lời này của Diệp Viễn vừa nói ra, đám người đều cảm thấy vô cùng kinh hãi!
Cảm giác với nguyên lực thiên địa của Diệp Viễn đã đạt đến trình độ này rồi sao?
Ngay cả Mai Trăn cũng không cảm nhận được chấn động nguyên lực từ đỉnh núi truyền tới!
Thế nhưng bọn họ cũng không có thời gian mà kinh ngạc nữa, nếu như đã trở về trùng hợp như vậy, đương nhiên bọn hắn cũng muốn tham chiến, thủ vệ tông môn!
“Đi! Giết đám nhãi nhép này, báo thù cho những đệ tử đã chết!” Trường kiếm của Mai Trăn sáng lên, hét lớn.
“U Vân Tông ta mấy ngàn năm truyền thừa, há có thể nói diệt là diệt! Kẻ xâm phạm tông môn ta, giết không tha!” Thiên Vũ thét dài.
Diệp Viễn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ theo đám sư huynh đệ lên núi.
“Nguyệt cô nương, chuyện này cứ giao cho sư huynh đệ Diệp mỗ tự giải quyết đi. Sau này nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô nương ngàn vạn lần đừng dùng đến hồn lực! Nếu cứ tiếp tục như vậy, thần tiên cũng khó cứu.” Diệp Viễn truyền âm nói.
“Ly Nhi đã biết, đa tạ Diệp công tử quan tâm.” Nguyệt Mộng Ly hồi đáp.
Càng lên gần đỉnh núi, thi thể lại càng ngày càng nhiều, có điều trong đó cũng lẫn cả thi thể của kẻ địch.
Nhìn kỹ lại, đám người lại càng kinh hãi, trên người những đệ tử của kẻ địch này, vậy mà lại mặc trang phục của Tử Thần Tông!
“Đây… đây là chuyện gì vậy? Lẽ nào kẻ xâm lược U Vân Tông ta, lại là Tử Thần Tông?” Mai Trăn kinh ngạc nói.
“Nếu nói kẻ có khả năng xâm nhập vào U Vân Tông ta nhất, trừ Thiên Càn Tông ra thì không còn ai khác! Mặc dù Tử Thần Tông cũng mạnh, nhưng mà bọn chúng lại dám đi xâm lược các tông môn khác dưới mắt Thiên Càn Tông sao?” Mạc Vân Thiên cũng kinh ngạc vô cùng.
Thiên Càn Tông lớn mạnh không thể nghi ngờ, hợp lực bảy tông còn lại, mới miễn cưỡng có thể duy trì được thế cân bằng vi diệu.
Mặt khác nếu như thất tông nội đấu, thì Thiên Càn Tông lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy sao?
Lẽ nào tầng lớp cao tầng của Tử Thần Tông, não đều bị hư hết cả rồi?
“Chẳng lẽ mọi người đều đã quên tên Lâm Siêu rồi ư?” Diệp Viễn bỗng nhiên nói.
Đám người đột nhiên kinh ngạc, làm sao bọn họ có thể quên được Lâm Siêu!
Chính nhờ vào kiệt tác của Lâm Siêu, mới khiến cho đám người bọn họ thân hãm ngục tù, thậm chí biến thành nô lệ.
“Tử Thần Tông ẩn nhẫn nhiều năm, thực lực e là cũng không chỉ đơn giản như mặt ngoài! Tên Lâm Siêu đó tuổi tác cũng không coi là lớn, mà lại có tu vi Hóa Hải tầng bốn. Không nói bọn họ có hàng loạt cường giả, nhưng mà ẩn giấu vài võ giả Hồn Hải Cảnh thì Thiên Càn Tông có muốn phát hiện, e là cũng không hề đơn giản.” Diệp Viễn nói.
Lời này của Diệp Viễn khiến trái tim của tất cả mọi người đều như chìm xuống đáy cốc.
Tử Thần Tông là một quân cờ mà Phong Hoàng lưu lại ở Vô Biên giới, trải qua bao nhiêu năm âm thầm phát triển như vậy, e là thực lực đã cực kỳ thâm sâu khó lường.
Trong lòng đám người đều có một loại cảm giác, sợ là bố cục của nam vực hiện giờ đã phát sinh biến hóa đến long trời lở đất rồi!
Có điều đây đều là chuyện để sau hãy bàn, đám người Mai Trăn không dám chậm trễ, một đường cấp tốc tiến lên, chẳng mấy chốc đã tới đỉnh núi.
Lọt vào trong tầm mắt bọn hắn là cả U Vân Tông đều đã loạn hết lên rồi!
Khắp nơi đều là tiếng la đánh giết nhau, chỗ nào cũng đều là thi thể!
Một Linh Phúc Sơn vốn dĩ an tĩnh khoan thai, lúc này đã rơi vào trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.
“Lũ chó con Tử Thần Tông! Các ngươi sẽ không được chết tử tế! A…!” Một đệ tử Ngưng Tinh Cảnh hét thảm một tiếng, xông lên đồng quy vu tận với một tên đệ tử Tử Thần Tông.
Nhưng mà đây cũng chỉ là một tình huống ít ỏi, bất luận là về nhân lực hay thực lực, đệ tử của Tử Thần Tông cũng đều vượt xa U Vân Tông.
Tử Thần Tông chỉ tính riêng võ giả Hóa Hải Cảnh đã có mười mấy người. Mặc dù những người này chỉ là Hóa Hải Cảnh cấp thấp nhưng để đối phó với một số đệ tử Ngưng Tinh Cảnh thì đã đủ rồi.
Còn phía U Vân Tông, vậy mà lại không hề thấy có một trưởng lão Hóa Hải Cảnh nào!
Chiến đấu căn bản chính là cục diện đã nghiêng về một bên!
Không ít đệ tử U Vân Tông đều trong tình trạng một người phải đối phó với mấy người của đối phương, làm sao có thể là đối thủ của đệ tử Tử Thần Tông?
Đám người Mai Trăn nhìn thấy thảm cảnh như vậy, nào có thể nhịn được nữa, rút kiếm muốn xông lên.
Có điều thân hình hắn còn chưa động, đã bị người phía sau giữ lại.
Quay người lại nhìn, chính là Diệp Viễn.
Chỉ thấy Diệp Viễn từ bên cạnh Mai Trăn đi qua, nhàn nhạt nhả ra ba chữ: “Để cho ta.”
Thân hình Diệp Viễn bay lên, đến trung tâm chiến trường. Lập tức có một đệ tử Tử Thần Tông hung hãn không sợ chết xông đến!
Một đạo kiếm mang màu xanh nháy mắt xuất hiện, tên đệ tử Tử Thần Tông đó ngay cả phản ứng cũng không kịp đã đầu một nơi thân một nẻo rồi.
“Xem ra việc Tử Thần Tông xâm lược, đã hoàn toàn chọc giận Diệp công tử rồi!” Nguyệt Mộng Ly bình tĩnh nói.
“Đúng là một đám gia hỏa không biết sống chết! E là bọn chúng cũng không biết, một khi Diệp công tử tức giận sẽ đáng sợ như thế nào!” Khóe miệng Nghiên Nhi cũng nở nụ cười lạnh.
Đối với hành vi diệt tông của này của Tử Thần Tông, trong lòng Nghiên Nhi vô cùng khinh thường.
“Đây… Diệp sư đệ đây là muốn làm gì?” Thiên Vũ nghi ngờ hỏi.
Mạc Vân Thiên dường như đoán được một chút, kinh ngạc nói: “Hắn không để cho chúng ta xuất thủ, chẳng lẽ là muốn một mình đối phó tất cả đệ tử Tử Thần Tông sao?”
“Đùa… đùa cái gì thế? Ở đây có tới mấy trăm đệ tử Tử Thần Tông, hơn nữa đại đa số là võ giả Ngưng Tinh Cảnh, trong đó còn có mười mấy người là võ giả Hóa Hải Cảnh, Diệp sư đệ hắn… hắn muốn một mình đối phó với tất cả sao?” Thiên Vũ suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Khóe miệng Tiêu Như Yên lại hơi kéo lên, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo nói: “Mọi người nói đúng rồi đấy, một mình sư phụ là đủ rồi!”
Một đám sư huynh đệ hai mắt ngơ ngác nhìn nhau, không dám tin tưởng nhìn về phía Diệp Viễn.
Mà lúc này, Diệp Viễn chỉ Thương Hoa Kiếm lên trời, trong không khí bắt đầu ngưng tụ lại vô số cánh hoa.
“Cái này… cái này là Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp sư đệ? Không nhầm đấy chứ? Hắn làm sao có thể ngưng tự ra được nhiều cánh hoa như vậy?”
Thiên Vũ đã từng nhìn thấy Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn, nhưng mà lúc đó Diệp Viễn vẫn chỉ là võ giả Linh Dịch Cảnh, uy lực của chiêu này mặc dù mạnh, nhưng mà cũng không hề mạnh đến mức này!
Trong không khí ngưng tụ lại càng ngày càng nhiều cánh hoa, cuối cùng cũng kinh động đến tất cả mọi võ giả ở hiện trường!
“Chuyện gì thế này? Sao bỗng dưng lại có mưa cánh hoa từ trên trời rơi xuống vậy?”
“Ngươi cái đồ ngu này, đây là nguyên lực thiên địa ngưng tụ lại mà thành, có người đang thi pháp!”
“Ai… ai lại có thực lực mạnh như vậy? Cho dù là đại tưởng lão, e là cũng không thể điều động lượng nguyên lực thiên địa khổng lồ như vậy?”
“Mau nhìn kìa! Là tên tiểu tử kia đang thi pháp!”
Lúc này, cuối cùng cũng có mấy võ giả Hóa Hải Cảnh cảm thấy không bình thường, có người hét lớn: “Mau! Mấy người các ngươi cùng xông lên, xử lý tên tiểu tử kia! Chiêu này của hắn có gì đó quái lạ!”
Lời này vừa nói xong, mười mấy tên võ giả Ngưng Tinh Cảnh hậu kỳ và mấy tên võ giả Hóa Hải Cảnh từ bỏ đối thủ ban đầu của mình, toàn bộ đều tụ họp lại đánh về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn lạnh lùng nhìn cảnh này, trong miệng nhàn nhạt nói: “Đám rác rưởi các ngươi, có thể đi chết rồi.”
Cánh hoa đầy trời, lúc này lại dường như có linh tính, từng đoàn từng đoàn cuốn tới đám đệ tử Tử Thần Tông!
Tại chỗ có mấy trăm cường giả Tử Thần Tông, mỗi người đều bị cánh hoa tập kích bất ngờ. Mà những tên võ giả Hóa Hải Cảnh kia, càng là đối tượng được chiếu cố trọng điểm.
Cánh hoa tụ tập lại bên cạnh bọn chúng, nhiều hơn so với võ giả Ngưng Tinh Cảnh gấp bội lần!
Sau hai nhịp thở, bắt đầu có đệ tử Tử Thần Tông phát ra tiếng kêu thảm.
Sau năm nhịp thở, càng ngày càng nhiều đệ tử Tử Thần Tông phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nhất thời vô số tiếng kêu la nối liền thành một mảng, vang tận mây xanh.
Những đệ tử U Vân Tông ngừng tay kia, nghe tiếng kêu thảm của đối thủ của mình, cũng không nhịn được mà run cầm cập.