Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 444: Kịch biến sơn môn!

Chương 444: Kịch biến sơn môn!
“Mai trưởng lão!”
Mọi người nhìn thấy Mai Trăn đều hết sức vui mừng!
Ngay cả Diệp Viễn, vẻ mặt cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Nguyệt Mộng Ly, muốn biết chuyện này là như thế nào.
Lần này nhìn lại bị giật nảy mình, Nguyệt Mộng Ly lại biến thành một nữ tử xấu xí, hơn nữa cảnh giới cũng biến thành Ngưng Tinh Cảnh.
Vừa rồi Diệp Viễn và các sư huynh đệ đoàn tụ, lại không phát hiện Nguyệt Mộng Ly đã biến thành bộ dạng này từ lúc nào.
Có điều trong lòng Diệp Viễn biết rõ là Nguyệt Mộng Ly không muốn tiết lộ thân phận.
Mà những sư huynh đệ này của Diệp Viễn trải qua mấy lần sống chết, thậm chí là bị người khác hạ thần hồn cấm chế, làm gì nhớ được nữ tử xấu xí chỉ có duyên gặp mặt một lần này chứ?
Nguyệt Mộng Ly nói: “Lúc Diệp công tử và Phong Hoàng giằng co với nhau, vị cường giả bí ẩn kia đã thâm nhập vào hoàng cung cứu Mai trưởng lão ra, đồng thời giao lại cho ta.”
Nguyệt Mộng Ly biến mình thành cường giả bí ẩn, mà nàng chỉ là một võ giả bình thường. Hơn nữa Diệp Viễn còn nghe ra được ý tứ phía sau lời nói này, sở dĩ Nguyệt Mộng Ly tới chậm chính là vì cứu Mai Trăn!
Chỉ là nàng đã đánh giá sai tình thế, cho rằng Tinh Uyên có thể giúp Diệp Viễn chống đỡ được một lát.
Ai ngờ rằng Phong Hoàng không hề cho Tinh Uyên chút mặt mũi nào, trực tiếp ra tay tàn độc với Diệp Viễn. Diệp Viễn lập tức hiểu ý, tiếp lời nói: “Thì ra là như vậy, thật là phải vô cùng cảm tạ vị cường giả thần bí đó rồi! Nếu không lần này trong số chúng ta một người cũng không thể trở về được!”
Đối với nữ nhân dung mạo xấu xí này, một đám sư huynh đệ đều không có bao nhiêu chú ý. Ngược lại Tiêu Như Yên lại khiến cho mấy người không khỏi nhìn thêm vài lần. Có điều lực chú ý của bọn họ hiện giờ, hiển nhiên vẫn đặt trên người Mai Trăn.
Diệp Viễn cũng không trì hoãn, rất nhanh giúp Mai Trăn giải trừ cấm chế thần hồn.
“Ta… ta vẫn còn có ngày được nhìn thấy mặt trời!” Mai Trăn nhìn thấy đám người, cũng là một mặt đầy cảm khái, cả người tựa như đã già đi rất nhiều. Sau một hồi hàn huyên, Mai Trăn đột nhiên nói với đám người Mạc Vân Thiên: “Diệp Viễn một mình thâm nhập vào Cuồng Phong giới, tất nhiên là cửu tử nhất sinh! Khó khăn cực khổ trải qua trong thời gian này chúng ta không thể nào tưởng tượng được! Mà hôm nay, hắn lại cứu toàn bộ chúng ta ra ngoài, về tình về lý, chúng ta đều nên bái tạ hắn mới đúng!”
Nói rồi, Mai Trăn dẫn đầu thi đại lễ với Diệp Viễn.
Diệp Viễn còn chưa kịp đỡ Mai Trăn đứng dậy, những người khác đã hành đại lễ theo.
“Mai trưởng lão, chư vị huynh đệ, cứu mọi người là bổn phận của ta, làm sao có thể nhận đại lễ lớn như vậy của mọi người được? Mau mau đứng dậy!” Diệp Viễn vội vàng đỡ đám người đứng lên.
“Được rồi, việc này không nên chậm trễ, có gì chúng ta vẫn nên nói trên đường đi. Phải nhanh chóng trở về U Vân Tông, báo chuyện Cuồng Phong giới xâm lược Vô Biên giới chúng ta với Tông chủ đại nhân!” Diệp Viễn lại nói.
Tất nhiên đám người không có lý do không đồng ý nên thu dọn một lát rồi lập tức xuất phát ra khỏi Vân Mộng Sơn Mạch.

Cả một ngày sau đó, cuối cùng đoàn người của Diệp Viễn cũng xuất hiện ở bên ngoài Vân Mộng Sơn Mạch.
Nhìn thấy ánh mặt trời chói chang, trong lòng mọi người đều sinh ra một loại cảm giác thổn thức không thôi.
“Trên đường đi gặp tới mấy võ giả Cuồng Phong giới, xem ra Vân Mộng Sơn Mạch đã trở thành đại bản doanh của bọn chúng rồi!” Mai Trăn chau mày nói.
“Đã cách thời gian thông đạo khai thông qua mấy tháng, võ giả Cuồng Phong giới biến nơi đây thành đại bản doanh cũng không còn là chuyện gì mới mẻ cả.” Diệp Viễn nói.
“Cũng không biết U Vân Tông bây giờ như thế nào rồi, ta vô cùng lo lắng cho tông chủ đại nhân và sư phụ.” Mạc Vân Thiên nói.
“Khoảng cách từ nơi này đến U Vân Tông vẫn còn thời gian hơn một tháng đi bộ, thời gian dài như vậy, cũng không biết sẽ xảy ra biến cố gì nữa!” Mai Trăn lo lắng nói.
Linh đan trên người bọn họ, sớm đã bị vơ vét không còn gì, hiện tại chỉ còn lại một thân trơ trọi.
Đừng nói là linh đan, ngay cả nguyên tinh cũng không còn lấy một viên.
Lúc này, Tiêu Như Yên vẫn một mực không lên tiếng lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Linh Chu, ta có một chiếc, có điều chỉ là hạ phẩm Linh Chu.”
Đám người nghe thấy vậy đều hết sức vui mừng.
“Thật là quá tốt rồi! Không biết Tiêu Như Yên cô nương có thể cho chúng ta mượn dùng Linh Chu được không? Tiêu cô nương yên tâm, chỉ cần về đến sơn môn, chúng ta nhất định sẽ báo đáp cô nương đầy đủ.” Mai Trăn nói.
Dọc trên đường đi, đám người đều biết lai lịch và thân phận của Tiêu Như Yên. Thân là đại đệ tử của Diệp Viễn, mọi người tất nhiên sẽ cho nàng đầy đủ sự tôn trọng.
Hơn nữa dọc đường đi, Nghiên Nhi đã đem đủ các loại chuyện Diệp Viễn trải qua ở Cuồng Phong giới nói ra, khiến cho đám người kinh ngạc rất lâu không nói nên lời.
Bây giờ Diệp Viễn đã là Ngưng Tinh tầng bảy, chỉ về mặt cảnh giới đã đuổi kịp Mạc Vân Thiên rồi, về chiến lực lại càng bỏ xa đám người bọn họ cả mấy con phố.
Cho dù là vị trưởng lão tông môn như Mai Trăn, cũng đã vĩnh viễn không phải là đối thủ của Diệp Viễn nữa.
Chỉ dựa vào một trận chiến của Diệp Viễn và Triệu Thừa Càn, cả U Vân Tông, ngoại trừ tông chủ Lạc Thanh Phong ra, e là chẳng còn ai có thể dễ dàng thắng được hắn một bậc nữa.
Nếu như trở về đến U Vân Tông, địa vị của Diệp Viễn tất nhiên sẽ nước dâng thì thuyền lên, trở thành tầng lớp cao cấp của tông môn.
Mọi người cũng đều biết, điều này cũng có nghĩa là ngày Diệp Viễn rời khỏi U Vân Tông đã càng ngày càng gần rồi.
Mai Trăn mở lời, Tiêu Như Yên tất nhiên cũng không tiện cự tuyệt, một đoàn người dựa vào Linh Chu Phi Hành bay về phía U Vân Tông.
Chất lượng Linh Chu Phi Hành của Tiêu Như Yên rất cao, đoàn người chỉ cần mất bảy tám ngày đã đến bên ngoài Linh Phúc Sơn.
Dưới sự tu dưỡng và phụ trợ của đan dược trong những ngày này, thương thế của Diệp Viễn đã tốt hơn bảy tám phần.
Hai ba phần còn lại, chủ yếu chính là bổ sung tinh huyết thiếu hụt.
Điều này đối với những võ giả khác mà nói là vô cùng khó khăn, nhưng mà Diệp Viễn tự có cách bổ sung những tinh huyết này.
Chỉ là trong tay hắn đã không còn mấyloại dược liệu cần đến, nên mới tạm thời không động thủ luyện chế đan dược.
Linh Chu hạ xuống, đám người đến phía ngoài sơn môn, nhưng lại phát hiện ngoài sơn môn không có người canh gác.
Diệp Viễn chau mày một cái, lập tức có dự cảm không tốt.
“Hình như không đúng lắm, ngoài sơn môn làm sao lại không có đệ tử canh gác vậy? Sẽ không… sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?” Trong lòng Mai Trăn “lộp bộp” một tiếng.
“Đại Trận Hộ Tông đã bị phá rồi, xem ra… đúng là tông môn đã xảy ra biến cố. Đi, chúng ta mau đi lên xem sao.” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Thấy tình hình này, tâm tình vui sướng vì sống sót sau hiểm nguy của đám người lập tức tan thành mây khói.
Một đoàn người lòng như lửa đốt, gấp gáp tiến lên núi.
Đi đến chỗ sườn núi, bước chân đám người bỗng nhiên dừng lại, bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.
Lọt vào trong tầm mắt, chỗ nào cũng là thi thể của những đệ tử mặc trang phục của U Vân Tông.
Máu tươi đã tụ lại thành một dòng suối nhỏ, lặng lẽ chảy xuống chân núi, nhìn vào mà thấy giật mình kinh hãi.
Những đệ tử này đều là đệ tử ngoại môn của U Vân Tông, thực lực không mạnh, nhưng mà đồ sát với phạm vi lớn như thế này, khiến cho nộ khí của đám người Diệp Viễn vừa chạm một cái đã bắt đầu cháy rừng rực!
“Rốt… rốt cuộc là ai làm? Đây là muốn diệt cả U Vân Tông ta sao?”
Cả người Mạc Vân Thiên đều đang phát run lên, tình cảnh trước mắt khiến cho nộ khí của hắn tăng lên đến tột đỉnh.
“Nợ máu trả máu! Nếu như để chúng ta phát hiện ra đây là do ai làm, ta nhất định sẽ đem bọn chúng chém thành trăm mảnh!” Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngày thường Dịch Vô Cữu bình tĩnh điềm đạm nhất, lúc này sắc mặt cũng trở nên tái xanh, hai tay nắm chặt, hiển nhiên là đang cố gắng kiềm chế lửa giận của mình.
“Hình như đỉnh núi có chấn động nguyên lực truyền tới, có khả năng đang xảy ra ác chiến, chúng ta mau chóng qua đó!” Diệp Viễn bỗng nhiên nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất