Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 447: Trút giận.

Chương 447: Trút giận.
Đám người Mai Trăn nghe được đều hít vào một ngụm khí lạnh, mười mấy cường giả Hồn Hải Cảnh dường như có thể quét sạch cả nam vực rồi!
Cho dù là danh xưng đệ nhất đại tông như Thiên Càn Tông, cũng không có bao nhiêu cường giả Hồn Hải Cảnh!
Càng không cần nói, tông chủ Tử Thần Tông, còn là một cường giả Hồn Hải Cảnh hậu kỳ.
Lúc này nam vực đã là thiên hạ của Tử Thần Tông rồi!
Diệp Viễn nghe được liền chau mày một cái hỏi: “Tông chủ bọn họ…”
Trương Kính nói: “Tử Thần Tông giam tất cả cao tầng của bảy đại tông lại ở Xung Thiên Đỉnh của Thiên Càn Tông, đồng thời có ba tên cường giả Hồn Hải Cảnh trông chừng!”
Đám người nghe vậy đều thở một hơi thật dài nhẹ nhõm.
Chỉ cần người vẫn còn sống, thì vẫn còn hi vọng.
Có điều những lời Trương Kính nói tiếp theo, lại khiến tâm bọn hắn chìm xuống đáy cốc: “Lần này Tử Thần Tông bắt được vô số tù binh, nghe nói mỗi ngày bọn họ đều ở trước mặt tông chủ và Thái Thượng trưởng lão của các tông khác giết chết một nhóm, mục đích chính là ép bọn họ đầu hàng. Nghe nói đã có không ít cao tầng của sáu tông đầu hàng rồi, không biết… Thái Thượng trưởng lão và tông chủ bọn họ có thể gắng gượng kéo dài được bao lâu.”
“Đám người Tử Thần Tông này cũng thật đúng là quá vô liêm sỉ, lại có thể làm ra việc như vậy! Bọn chúng sẽ bị trời phạt!”
Đám người Mai Trăn nghe thấy những lời này thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bỗng nhiên Diệp Viễn thở dài nói: “Xem ra Tử Thần Tông đã âm mưu sắp đặt kế hoạch trận này từ rất lâu rồi! Đến bây giờ, đám người nam vực vẫn còn chưa biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa!”
Đám người biến sắc, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề!
Mấy người Mai Trăn đã thâm nhập vào Cuồng Phong giới đều biết đây là Tử Thần Tông đang đánh trận mở đường cho Cuồng Phong giới!
Tử Thần Tông bây giờ vẫn còn đang dựa vào thân phận một trong tám đại tông môn để thống nhất nam vực, sự chống cự gặp phải sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng đợi đến khi Cuồng Phong giới xâm lấn, tầng lớp cao cấp của tám đại tông môn tất cả đều đầu hàng, nam vực cũng sẽ không xây dựng lại được phản kháng hữu hiệu nữa.
Đến lúc đó, nam vực sẽ trở thành căn cứ địa của Cuồng Phong giới trong nháy mắt!
Bọn chúng có thể dễ dàng đặt chân vào nam vực để làm bàn đạp phát động công kích về bắc vực!
Dựa vào võ lực của Cuồng Phong giới, đánh hạ bắc vực e là cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Diệp Viễn không ngờ rằng, mới qua thời gian ba bốn tháng, sự việc đã trở nên nghiêm trọng tới mức này rồi.
Trương Kính nghe ra được hàm ý của Diệp Viễn, phát hiện hình như vẫn còn việc gì mà bản thân mình chưa biết, không nhịn được bèn hỏi: “Diệp sư đệ, không biết… đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Diệp Viễn khẽ thở dài, kể lại một lượt chuyện Cuồng Phong giới xâm lấn cho Trương Kính nghe, Trương Kính nghe xong mặt cũng xám nghoét.
Cho dù hắn có nghĩ nát óc cũng không ngờ được, Tử Thần Tông lại là một quân cờ mà Cuồng Phong giới để lại ở Vô Biên giới!
Nói như vậy thì bất cứ lúc nào nam vực cũng đều có thể trở thành lãnh địa của Cuồng Phong giới!
Lẽ nào, bọn họ đều phải trở thành nô lệ của võ giả dị giới sao?
Trương Kính không khỏi rùng mình một cái.
Đúng lúc này, đột nhiên một đám người từ dưới chân núi xông lên, người dẫn đầu lại là một tên cường giả Hóa Hải Cảnh tầng bảy!
Trang phục của những người này rõ ràng là trang phục của Tử Thần Tông!
“Hử? Đúng là một đám ngu xuẩn, phái bọn hắn đến thu dọn tàn cuộc, vậy mà lại bị một đám rác rưởi giết sạch rồi!” Tên đó chau mày nói.
Trương Kính nhìn thấy người đến, lập tức biến sắc. Ở đây mạnh nhất chính là Mai Trăn, nhưng hắn cũng chỉ có thực lực Hóa Hải Cảnh tầng ba.
Đối diện với một võ giả Hóa Hải Cảnh tầng bảy, thấy thế nào thì những người này cũng không còn khả năng sống sót!
Trương Kính vung kiếm đứng chắn trước Diệp Viễn, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Diệp sư đệ, lát nữa đánh nhau, ta yểm trợ giúp đệ, thừa lúc rối loạn đệ giết ra ngoài! Dựa vào thực lực của đệ, chỉ cần không đối đầu với tên Hóa Hải tầng bảy kia, hẳn là có thể chạy thoát được.”
Vừa rồi Trương Kính đã thấy lực chiến đấu của Diệp Viễn rồi, nhất thời cũng giật nảy mình.
Nhưng mà hắn cũng không cho rằng, Diệp Viễn có thể thắng được Hóa Hải tầng bảy. Bởi vì khoảng cách giữa hai người bọn họ là cả một đại cảnh giới.
Ai ngờ Diệp Viễn lại thản nhiên nói: “Yên tâm đi, đám rác rưởi này, ta còn không thèm để vào mắt. Mai trưởng lão, Mạc sư huynh, hai người dẫn các sư huynh đệ lùi lại phía sau, để ta chăm sóc bọn tạp chủng này!”
Mạc Vân Thiên biết bản thân không giúp được gì, gật đầu đáp ứng: “Được, Trương sư đệ, chúng ta lùi lại đi, đừng cản trở Diệp sư đệ trút giận.”
Trương Kính sững người, đầu óc có chút mơ hồ.
Trút giận?
Lấy Hóa Hải tầng bảy trút giận?
Một tên Ngưng Tinh tầng bảy lấy cường giả Hóa Hải tầng bảy ra để trút giận?
Trò này đùa hơi quá rồi thì phải?
Có điều, Mạc sư huynh giống như đang đùa sao? Lẽ nào nói, Diệp Viễn thực sự có thực lực này?
Não Trương Kính nhất thời không thông suốt được.
Hắn cũng biết Diệp Viễn rất mạnh, cũng biết Diệp Viễn có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng mà đối địch vượt cả một đại cảnh giới, thổi phồng quá rồi đi?
Quả thực là một chiêu vừa rồi rất mạnh, nhưng mà đó là võ kỹ sát thương phạm vi lớn, còn có tác dụng khi đối diện với Hóa Hải tầng bảy sao?
Mai Trăn và Mạc Vân Thiên dẫn đám người lui lại, lập tức khiến Diệp Viễn nổi bật lên.
Tên Hóa Hải tầng bảy nhìn thấy tình huống này thì không khỏi cười lớn nói: “Ha ha…, U Vân Tông các người thật đáng thương, lại để một tên tiểu tử Ngưng Tinh tầng bảy đến tự tìm đường chết sao? Này, tên Hóa Hải Cảnh kia, ngươi là rùa rụt cổ à, sao lại phái một tên nhãi ranh đi ra tìm đường chết thế?”
Khóe miệng Diệp Viễn hơi nhếch lên, cười lạnh: “Đối phó với ngươi, một mình ta là đủ rồi. Nếu như ngươi có thể chạm vào ta một cái, thì coi như ta thua, muốn chém muốn giết tùy ngươi.”
Tên võ giả Hóa Hải tầng bảy kia kinh ngạc, sau đó càng cười lớn hơn, mà đệ tử Tử Thần Tông phía sau hắn cũng cười mãi không dứt.
Hóa Hải tầng bảy quay người cười nói với người phía sau hắn: “Các ngươi nghe thấy chưa? Hắn nói nếu ta chạm vào hắn được một cái thì coi như hắn thua đấy.”
“Ha ha ha… Đương nhiên là nghe thấy rồi! Ta còn tưởng rằng ta đang nghe lầm, thì ra điều Đỗ trưởng lão nghe thấy cũng giống như ta nghe thấy, tên tiểu tử này… là tên đần à?”
“Buồn cười chết ta mất! Một tên Ngưng Tinh tầng bảy nói với Hóa hải tầng bảy rằng ngươi chạm được vào ta thì coi như ta thua… ha ha ha… ta không nhịn nổi nữa…”
“U Vân Tông lợi hại quá, lại phái một tên ngốc ra đây làm trò, đây là muốn toàn bộ chúng ta cười chết hay sao? Ha ha ha… ta sắp chết rồi…”
Trong đám người này có mấy tên cường giả Hóa Hải Cảnh, thực lực không phải dạng vừa, đối phó với đám tàn binh như rắn mất đầu của U Vân Tông thì dư sức rồi.
Mà lời của Diệp Viễn, lại hoàn toàn chọc trúng huyệt cười của bọn chúng.
Đối với sự cười nhạo của đám người này, Diệp Viễn mặt không biểu tình, thản nhiên nói: “Ta cho các ngươi cơ hội đánh ra mười chiêu, sau mười chiêu, ngươi sẽ không còn cơ hội…”
“Ha ha, Đỗ Ngọc Sơn ta tung hoành nam vực bao nhiêu năm nay, đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy thanh niên hài hước như ngươi! Giết ngươi cũng có chút đáng tiếc, giữ ngươi lại làm nô lệ tìm thú vui cho mấy người chúng ta cũng là một chuyện không tệ. Có điều… các ngươi đã giết nhiều đệ tử Tử Thần Tông như vậy, ta chỉ đành… tiễn ngươi đi gặp Diêm Vương!”
Nói xong, Đỗ Ngọc Sơn mang theo ý cười vung tay đánh ra một chưởng, cách không đánh về phía Diệp Viễn.
Một chưởng này nhìn thì chậm nhưng lại cực kỳ nhanh, nháy mắt đã ngưng tụ được nguyên lực thiên địa đủ để giết chết một tên võ giả Ngưng Tinh tầng bảy.
Thế nhưng, một chưởng này lại cứ như vậy xuyên qua cơ thể Diệp Viễn.
Nụ cười của Đỗ Ngọc Sơn vẫn còn cứng đơ trên mặt, mà tiếng cười của đám người đứng phía sau hắn, lập tức im bặt lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất