Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 456: Dương dương đắc ý.

Chương 456: Dương dương đắc ý.
“Ừm? Sư đệ nói lời này là có ý gì?” Mạc Vân Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Huynh đoán xem, huynh ấy đang quan sát chữ “Kiếm” nào?”
Mạc Vân Thiên hơi sững sờ, lại nhìn Thiên Vũ lần nữa, không khỏi lắc đầu.
Đầu Thiên Vũ ngẩng rất cao, nhưng cụ thể là nhìn chữ “Kiếm” nào, Mạc Vân Thiên cũng không đoán ra được.
Diệp Viễn cười nói tiếp: “Nếu như đệ đoán không lầm thì hình như Thiên Vũ sư huynh đang cảm ngộ chữ thứ ba mươi bảy rồi.”
“Cái gì! Chữ thứ ba mươi bảy, vậy chảng phải là…” Mạc Vân Thiên kinh ngạc nói.
Diệp Viễn gật đầu khẳng định “Không sai, huynh ấy đang cảm ngộ chín chữ cuối cùng, chỉ cần huynh ấy có thể hiểu được thấu đáo, thì chân ý của huynh ấy cũng sắp có thể hình thành rồi!”
Chữ mà Diệp Viễn khắc trên tảng đá, mỗi chữ là một cảnh giới nhỏ, mỗi chín chữ là một cảnh giới lớn, từ từ nâng lên.
Thiên Vũ đang cảm ngộ chữ thứ ba mươi bảy, chứng tỏ hắn đã đạt đến giai đoạn cuối cùng rồi!
Tốc độ tiến bộ như vậy, không phải có chút quá nhanh rồi chứ?
“Nếu Thiên Vũ sư đệ thật sự có thể ngộ thấu chân ý của bản thân, thì đúng là ông trời không phụ U Vân Tông ta rồi! Chỉ cần chúng ta vượt qua được kiếp nạn này, thì nhất định có thể một bước lên trời!” Mạc Vân Thiên không hề có chút thất vọng mà ngược lại tỏ rõ vô cùng vui mừng.
“Thật ra U Vân Tông ta lĩnh ngộ được chân ý căn bản không chỉ có mình Thiên Vũ sư huynh, chỉ là không biết, bây giờ… bọn họ có ổn hay không?” Đột nhiên Diệp Viễn thở dài một tiếng xa xôi.
“Cái gì? Còn có một người nữa lĩnh ngộ được hình thức ban đầu của chân ý? Là ai?” Mạc Vân Thiên thật sự kinh ngạc.
“Chính là Long Đường, người cùng nhập môn với đệ, trong cuộc so tài lần trước của tông môn, hắn đã lĩnh ngộ được hình thức ban đầu của chân ý.” Diệp Viễn nói.
“Hả… là hắn sao?” Sắc mặt Mạc Vân Thiên như gặp quỷ nhìn Diệp Viễn.
Mạc Vân Thiên phát hiện ra một việc, những người thân cận với Diệp Viễn hình như ai cũng đạt được lợi ích vô cùng lớn.
Ví dụ như Thiên Vũ, ví dụ như Long Đường, ví dụ như Nam Phong Nhược Tình, ngay cả chính bản thân mình cũng như vậy.
Mạc Vân Thiên không biết, ngay cả sự đột phá của Thiên Phong và Lạc Thanh Phong cũng đều có quan hệ mật thiết với Diệp Viễn.
“Đúng vậy. Có lẽ tông môn đã phát hiện ra thiên phú của hắn, vì thế mới sắp xếp hắn tiến về bắc vực, bảo tồn thực lực.” Diệp Viễn nói.
Trong số các sư huynh đệ, nếu nói Diệp Viễn lo lắng nhất, chính là cô cháu Nam Phong Nhược Tinh và Long Đường.
Có điều hắn nghe ngóng được một chút, trong đội ngũ bí mật tiến về bắc vực lần này cũng có ba người bọn họ, điều này cũng khiến Diệp Viễn an tâm hơn nhiều.
“Nếu là như vậy, U Vân Tông có thể nói là tăng thêm hai tầng bảo vệ rồi! Cho dù có phải liều cái mạng này, Mạc Vân Thiên ta cũng phải bảo vệ chu toàn cho bọn họ!” Mạc Vân Thiên hăng hái nói.
Mạc Vân Thiên biết, thiên tài mạnh nhất tông môn không phải Thiên Vũ, cũng không phải Long Đường, mà chính là người ở trước mắt hắn này.
Chỉ có điều hắn ở bên cạnh Diệp Viễn, không những không giúp được việc gì, mà ngược lại còn trở thành phiền toái.
Hiện tại là Diệp viễn một mình một sức bảo vệ U Vân Tông, chứ không phải là Mạc Vân Thiên hắn.
Không có Diệp Viễn, lúc này U Vân Tông chắc đã hoàn toàn diệt vong, chứ đừng nói đến phục hưng.
Diệp Viễn nhỏ yếu khi xưa, nay đã trưởng thành làm một cây đại thụ che trời, ngăn gió che mưa cho tông môn rồi!

Mấy ngày sau, một tiếng hét vang như tiếng sấm truyền khắp tông môn.
“Lũ rác rưởi U Vân Tông các người nghe đây, cho các ngươi thời gian hai ngày để ra ngoài đầu hàng! Nếu không lúc phá trận một mảnh giáp ta cũng không lưu!”
Đệ tử U Vân Tông sớm đã vào vị trí trung khu đại trận, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng hai cỗ khí tức cực kỳ mạnh mẽ bên ngoài.
Rất hiển nhiên, hai người này chính là cường giả Hồn Hải Cảnh Liêu Văn Quang và Hạ Quân.
Không ít đệ tử U Vân Tông sắc mặt lộ vẻ căng thẳng, mặc dù bọn họ có đủ niềm tin với Diệp Viễn, nhưng đối mặt với cường giả Hồn Hải Cảnh trung kỳ, bọn họ vẫn không tránh được sợ hãi.
Lên tới Hồn Hải Cảnh, mỗi một cảnh giới nhỏ đều có sự chênh lệch rất lớn.
Thực lực của Hồn Hải Cảnh trung kỳ, hoàn toàn không phải tên Mã Nghĩa kia có thể so sánh được.
“Muốn tới thì tới đi, nói nhảm nhiều quá! Có bản lãnh thì các người phá được đại trận này rồi hãy nói.” Tiếng của Diệp Viễn, cũng là thông qua đại trận truyền ra ngoài.
Lông mày Liêu Văn Quang nhíu lại: “Hừ! Ta lại muốn thử xem, đại trận này của ngươi có đúng là mạnh như lời đồn hay không!”
Đã có bài học của Mã Nghĩa ngày trước, Liêu Văn Quang cũng không dám khinh thường, trực tiếp rút vũ khí của hắn ra, là một thanh trường đao huyết sắc.
“Lần này được nhìn thấy Huyết Ẩm Đao của Thái Thượng trưởng lão Liêu Văn Quang rồi. Đó là một thanh Linh khí một trăm hai mươi tám cấm, kết hợp với võ kỹ cấp bốn Huyết Ẩm Đoạn Hồn Đao của ngài ấy, có thể nói là không gì địch nổi đấy!”
“Đúng vậy, ta nghe nói khi Thái Thượng trưởng lão Liêu Văn Quang còn là Hóa Hải Cảnh, đã từng dựa vào thanh đao này giết chết năm cường giả cùng cảnh giới! Bây giờ đã bao năm trôi qua rồi, môn võ kỹ này của ngài ấy e là đã đạt đến Hóa Cảnh rồi?”
“Cái đám ngu xuẩn U Vân Tông này, vậy mà lại dám giết Thái Thượng trưởng lão Mã Nghĩa, thật đúng là tìm đường chết! Chọc thới Thái Thượng Liêu trưởng lão, là việc làm ngu xuẩn nhất của bọn chúng!”
Liêu Văn Quang đã nhiều năm rồi không xuất sơn, mấy năm này vẫn luôn rất khiêm nhường, chỉ mang cảnh giới Hồn Hải Cảnh tầng một để gặp người khác.
Nhưng mà bây giờ, đột nhiên hắn bỗng bạo phát ra thực lực Hồn Hải Cảnh tầng bốn, bất kỳ ai cũng không dám coi thường hắn.
Trên thực tế cũng không có ai dám khinh thường võ giả Hồn Hải Cảnh.
Liêu Văn Quang đứng lơ lửng trên không trung, đao thế cùng một chỗ, trước sơn môn U Vân Tông nháy mắt thổi lên một trận gió lốc nguyên lực màu đỏ tươi!
Tản mát ra sát ý vô tận, uy thế kia mang đến cho người ta một cảm giác như núi long tuyết lở, cường hãn vô cùng!
Đệ tử U Vân Tông bên trong trận khu rõ ràng cũng cảm nhận được cỗ uy thế này!
So với Mã Nghĩa, công kích này không chỉ mạnh hơn một bậc!
Không ít đệ tử U Vân Tông căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, không biết Diệp Viễn có thể chống lại được công kích lần này hay không.
“Huyết Ẩm Đoạn Hồn Đao!”
Liêu Văn Quang khẽ quát một tiếng, đao mang phóng lên trời, thế như sấm đánh, chớp mắt đã đánh vào phía trên đại trận.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, dường như toàn bộ Linh Phúc Sơn đều rung lên một cái.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được rõ ràng, đại trận đã xuất hiện một lỗ hổng nguyên lực, có điều rất nhanh đã được tự động bổ sung trở lại.
Nhìn thấy một màn này, Lưu văn Quang không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười lạnh nói: “Ta còn tưởng đại trận này có bao nhiêu uy lực đây, thì ra cũng chỉ là miễn cưỡng ngang hàng với Hồn Hải Cảnh trung kỳ mà thôi! Thêm vài lần nữa, e là đại trận này sập đổ mất?”
“Thái Thượng Liêu trưởng lão uy vũ!”
“Thái Thượng Liêu Trưởng Lão uy vũ!”

Đệ tử Tử Thần Tông nhìn thấy cảnh này đều vô cùng hưng phấn.
Trong số bọn họ không ít người lần trước từng đến cùng Mã Nghĩa, bao gồm cả tên Chu Minh Vũ.
Ngày đó, có thể nói bọn họ đã trải qua thất bại thê thảm nhất trong lịch sử của Tử Thần Tông, cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.
Võ giả Hồn Hải Cảnh bị tru sát ở trước trận, loại kích động này thật quá cường liệt.
Mà hôm nay, bọn họ đều có một loại cảm giác hãnh diện nở mày nở mặt, cuối cùng cũng cảm thấy đã lật lại được một ván.
Cho nên nhìn bọn chúng ai cũng như giết gà, ra sức tán dương Liêu Văn Quang.
Lưu Văn Quang cực kỳ hưởng thụ cảm giác này, cảm giác muôn người sùng bái thật sự là quá tuyệt vời.
“Ha ha, để ta làm lại một lần nữa, xem xem rốt cuộc đại trận này của ngươi có thể chống đỡ được mấy lần công kích của ta! Các người đều chuẩn bị tốt cho ta, đợi ta oanh phá đại trận một cái thì các ngươi một hơi giết vào, giết chúng không chừa mảnh giáp!” Liêu Văn Quang cười nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất