Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 455: U Vân Tông có hồn.

Chương 455: U Vân Tông có hồn.
“Diệp sư huynh, Diệp sư huynh, chuyện lớn không hay rồi!”
Một đệ tử U Vân Tông chạy vào chủ điện, vẻ mặt vô cùng gấp gáp hô lên.
“Là Triệu Tín sư đệ à, bên ngoài có tin tức gì không?” Diệp Viễn hỏi.
Triệu Tín hoảng hốt nói: “Tử Thần Tông đã phái đi mấy ngàn võ giả, khí thế cuồn cuộn đang xông đến U Vân Tông!”
“Ha ha, lẽ nào Triệu Tín sư đệ còn không tin vào uy lực của đại trận? Đừng nói là mấy nghìn võ giả, cho dù có hàng vạn võ giả đến, thì cũng là một đi không trở lại mà thôi!”
“Nhưng… nhưng lần này là Thái Thượng trưởng lão Hồn Hải Cảnh tầng bốn Liêu Văn Quang và trận sư cấp bốn Hạ Quân thống lĩnh, ta sợ…”
Lúc Triệu Tín nghe ngóng được tin tức này đã bị dọa đến nhũn cả chân.
Trận sư cấp bốn vô cùng đáng sợ, bọn hắn chính là khắc tinh của đại trận hộ tông!
Cho dù bọn họ không phá được thì cũng có thể tìm ra nhược điểm then chốt của đại trận, thậm chí còn có thể làm uy lực của đại trận suy yếu đi.
Lại kết hợp thêm sức mạnh của cao thủ Hồn Hải Cảnh tầng bốn, việc phá trận dường như không có gì là khó.
Như vậy, U Vân Tông coi như tiêu rồi!
Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận có mạnh hơn nữa, cũng chỉ là đại trận chuẩn cấp năm, không thể vượt khỏi được phạm vi của trận pháp cấp bốn.
Đệ tử U Vân Tông làm sao cũng không thể ngờ tới, Tử Thần Tông lại còn có cả trận sư cấp bốn.
Tử Thần Tông này, giấu diếm cũng thật quá kỹ rồi!
Trước đó, mặc dù Tử Thần Tông được coi là đại tông đứng thứ hai ở nam vực nhưng thật ra cũng chỉ có năm sáu cường giả Hồn Hải Cảnh, mạnh nhất cũng không quá Hồn Hải Cảnh tầng ba.
Lần này, Tử Thần Tông đã bày ra tất cả thực lực. So với Tử Thần Tông thì Thiên Càn Tông yếu như sên vậy!
Không những bị Tử Thần Tông hoàn toàn vượt qua về mặt số lượng võ giả, mà về chất lượng cũng yếu hơn một mảnh lớn.
Hơn nữa, bây giờ Tử Thần Tông còn phái trận sư cấp bốn đi, đúng thật là khiến cho người ta tuyệt vọng đến phát điên.
Trận sư cấp bốn cũng như cường giả Đan Vương đều là nhân vật cực kỳ hiếm có tại nam vực.
Trước đây chỉ có Thiên Càn Tông có một vị trận sư cấp bốn. Từ trước đến nay đệ tử U Vân Tông đều chưa từng nghe nói đến Tử Thần Tông cũng có một vị trận sư cấp bốn!
Trước đó vài ngày, bọn người Triệu Tín được Diệp Viễn phái đi thăm dò tin tức, ai biết lại thăm dò được tin tức quan trọng nặng nề như thế.
Triệu Tín vừa nhận được tin là lập tức phi ngựa ngày đêm về tông môn bẩm báo chuyện này với Diệp Viễn.
Ai ngờ, Diệp Viễn mày cũng không nhíu một cái, chỉ nhàn nhạt nói: “Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn. Sư đệ không cần lo lắng, một tên trận sư cấp bốn nhỏ nhoi cũng chẳng tạo nên được bao nhiêu sóng gió.”
Triệu Tín sững sờ, chợt phấn khích: “Trận sư cấp bốn cũng không phải là đối thủ của sư huynh sao? Thật tốt quá rồi! Sư huynh, mặc kệ huynh làm cái gì, chúng ta đều toàn lực trợ giúp huynh!”
Sau khi giết chết Mã Nghĩa thì đám đệ tử U Vân Tông coi Diệp Viễn như là thần linh vậy.
Chỉ cần Diệp Viễn không sợ hãi, thì bọn họ có gì mà phải sợ?
Mà việc giết chết Mã Nghĩa cũng làm lòng tin của đệ tử U Vân Tông tăng lên cực lớn.
Trong lòng bọn họ, Hồn Hải Cảnh đã không còn là nhân vật không thể chiến thắng được như trước. Không phải kẻ mạnh như Mã Nghĩa cũng bị Diệp Viễn một chiêu giết chết hay sao?
Mặc dù trận sư cấp bốn đáng sợ nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Viễn, trong nháy mắt Triệu Tín lại tràn đầy lòng tin.
Trận sư cấp bốn thì đã sao?
Có Diệp sư huynh ở đây, U Vân Tông chúng ta tuyệt đối có thể hiên ngang trụ vững!
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, sư đệ vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Chỉ cần sư huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực, cho dù Hà Minh Đức đích thân tới thì cũng có thể làm gì được U Vân Tông ta chứ?”
Sau khi Triệu Tín đi khỏi, Diệp Viễn lập tức đi về phía Đắc Thắng Phong.
Nơi này vốn là nơi tiến hành tổ chức tỉ võ của tông môn, bây giờ đã trở thành thánh địa tu luyện.
Trên cả một quảng trường rộng lớn, lúc này có khoảng hơn hai trăm đệ tử U Vân Tông.
Trong số những đệ tử còn lại, cơ bản đều ở nơi này luyện kiếm.
Những đệ tử này có người đang ngồi cảm ngộ kiếm ý, có người đang luyện kiếm, có người đang phá chiêu, mỗi người một việc.
Diệp Viễn đưa mắt đảo qua một lượt, ánh mắt chợt dừng lại trên người Thiên Vũ.
Lúc này Thiên Vũ đang nhắm mắt ngồi thiền. Mặc dù xung quanh vô cùng huyên náo, nhưng hắn lại như đang ở trong một thế giới khác.
Đã qua năm ngày kể từ ngày Diệp Viễn khắc chữ “Kiếm”.
Trong năm ngày này ngày nào Diệp Viễn cũng tới quan sát tình hình của các sư huynh đệ.
Mà trong năm ngày này, người tiến bộ nhanh nhất không phải Mạc Vân Thiên mà là Thiên Vũ!
Diệp Viễn vô cùng nhạy cảm đối với kiếm ý, chỉ một chút biến hóa của các sư huynh đệ hắn cũng đều nhìn thấy hết.
Ngày thứ nhất, Thiên Vũ đứng trước tảng đá không hề động đậy nhìn cả một ngày!
Từ ngày thứ hai trở đi, Thiên Vũ cũng không đi nhìn lại những chữ “Kiếm” kia nữa, mà luôn ngồi thiền ở đó như vậy.
Bốn ngày sau đó, kiếm ý trên người Thiên Vũ ngưng tụ không tan, giương cung mà không bắn, rơi vào trạng thái giống như muốn phóng lên trời.
Một đám sư huynh đệ đều đang cảm ngộ chữ “Kiếm” trên tảng đá, nhưng lại không có ai đứng gần xung quanh Thiên Vũ trong phạm vi mười trượng.
Không biết Mạc Vân Thiên đã xuất hiện bên cạnh Diệp Viễn từ lúc nào, cũng đánh giá Thiên Vũ ở phía xa xa.
“Thiên chất của Thiên Vũ sư đệ cực cao, chỉ cảm ngộ chữ đệ khắc trong thời gian một ngày mà đã có được tiến bộ lớn như vậy.” Mạc Vân Thiên cảm khái nói.
Mạc Vân Thiên cũng là người có thiên phú vượt trội, nhưng so với Thiên Vũ thì còn kém hơn rất nhiều.
Diệp Viễn cười nói: “Thiên Vũ sư huynh đúng thật là thiên phú kinh người, có điều huynh ấy có thể đạt được tiến bộ lớn như vậy, cũng là nhờ có cơ duyên.”
“Ồ, lời này nghĩa là sao?”
“Thiên Vũ sư huynh trưởng thành trong sự bảo bọc, chưa từng trải qua thất bại lớn. Chuyến đi bí cảnh lần này, huynh ấy bị võ giả Cuồng Phong giới bắt đi làm nô lệ, đối với huynh ấy mà nói điều này vô cùng nhục nhã. Sau khi quay về, Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong bị Tử Thần Tông bắt đi lại càng kích phát huyết tính của huynh ấy. Trước đó, Thiên Vũ sư huynh đã lĩnh ngộ được hình thức ban đầu của chân ý, hơn nữa chân ý của huynh ấy là thoát thai từ Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết, cho nên chữ đệ khắc mới có thể có được gợi ý lớn như vậy dành cho huynh ấy. Đương nhiên vẫn còn một điểm, công pháp chính mà đệ tu luyện là công pháp hệ hỏa, trong kiếm ý ẩn chưa một tia ý cảnh hệ hỏa, huynh ấy có tiến bộ lớn nhất, cũng là hợp tình hợp lý.” Diệp Viễn giải thích.
Mạc Vân Thiên nghe những lời này bất chợt giật mình.
“Ài, đối với U Vân Tông hiện giờ mà nói, cái thiếu nhất chính là thời gian! Nếu như đám người Thiên Vũ và Vô Cữu có thể trưởng thành, U Vân Tông ta có thể lại vùng lên lần nữa!” Mạc Vân Thiên cảm khái nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Tân hỏa truyền thừa, U Vân Tông có hồn, sẽ không diệt!”
Từ khi Diệp Viễn nhập môn, mặc dù có chút ồn ào không vui với u Dương gia, nhưng hắn có thể cảm nhận được tinh thần mà U Vân Tông truyền nhiệm lại, cao tầng của tông môn đều là những người thân mang hoài bão.
Từ Lô Ngạn trên Cửu Thiên Lộ ở Tần quốc, đến Thiên Phong, rồi Lạc Thanh Phong, Tiêu Kiếm, trên người bọn họ đều có một tinh thần đồng nhất, đó chính là kỳ vọng tông môn lại một lần nữa quật khởi trở lại.
Vì mục tiêu này mà bọn họ không hề do dự hi sinh bản thân mình!
Mà cái hồn này cũng hiện ra vô cùng tinh tế trên người những đệ tử ở trước mắt hắn.
Đối diện với sự bao vây tấn công của Tử Thần Tông, bọn họ không hề do dự lựa chọn xả thân vì nghĩa.
Có hồn, Diệp Viễn tin rằng U Vân Tông sẽ không bị tiêu diệt.
Lúc này, Thiên Vũ ngồi thiền bốn ngày đã đứng dậy, lại lần nữa đến trước tảng đá, quan sát chữ khắc trên đó.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viễn mỉm cười nói: “Xem ra tông môn có hi vọng phục hưng rồi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất