Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 457: Quá là chật vật.

Chương 457: Quá là chật vật.
“Ầm!”
Thêm một trận rung lắc kịch liệt nữa.
Giây lát sau đại trận lại khôi phục lại bình thường.
Liêu Văn Quang vô cùng hưng phấn, hắn như nhìn thấy thời khắc đại trận bị vỡ vụn rồi.
Mà bên cạnh, Hạ Quân lại không hề lạc quan như Liêu Văn Quang.
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào đại trận, cũng không biết hắn đang nghĩ những gì.
Hắn vung Huyết Ẩm Đao lên, đang định công kích lần nữa thì nghe Hạ Quân nói: “Bỏ đi, lão Liêu, ngươi không phá được trận này đâu.”
Mặt Liêu Văn Quang lập tức biến sắc, không vui hỏi: “Ngươi nói cái gì? Lão Hạ, không phải ngươi sợ ta cướp công lao với ngươi đấy chứ?”
Hạ Quân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đáp: “Nếu như ngươi đã nói những lời như vậy thì cứ coi như vừa rồi ta chưa nói gì, cứ việc tiếp tục nếm thử.”
Sắc mặt Liêu Văn Quang khó coi, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan.
Luận về võ lực, đương nhiên hắn bỏ xa Hạ Quân mấy con phố. Nhưng nếu luận về hiểu biết trận pháp, Hạ Quân bỏ xa hắn không chỉ mười con phố.
Mắt thấy thông đạo hai giới sắp khai thông, những tên võ giả Hồn Hải Cảnh này ai ai cũng đều muốn lập công trước mặt Phong Hoàng.
Nếu như Liêu Văn Quang có thể phá trận một mình, thì công lao lần này chính là của một mình hắn rồi. Cho nên đương nhiên là hắn không muốn tự nguyện nhường phần công lao này cho Hạ Quân.
Nhưng mà hắn cũng biết trình độ trận đạo của Hạ Quân, nếu như không phải hắn nói láo, thì chẳng phải bản thân đã tự mình uổng phí sức lực hay sao?
Hơi do dự trong giây lát, Liêu Văn Quang hừ lạnh nói: “Hừ! Thử thì thử!”
Liêu Văn Quang cảm thấy công kích của hắn hồi nãy cũng đã gây được tổn hại không nhỏ cho đại trận. Chỉ cần thêm chút sức mạnh nữa, nhất định có thể cưỡng ép phá trận.
Khóe miệng Hạ Quân cười nhạt, cũng không ngăn cản Liêu Văn Quang thêm nữa.
Không nói nhiều lời vô ích, Liêu Văn Quang đánh tiếp ra một đao, lần này xuống tay lại tăng thêm vài phần sức lực.
Thêm thêm một trận rung lắc kịch liệt nữa, đại trận tựa như đã lung lay sắp hỏng.
Liêu văn Quang trừng mắt một cái thị uy với Hạ Quân, lại tăng thêm vài phần khí lực lần nữa.
Liêu Văn Quang rất đỗi hưng phấn mà chém ra từng đao từng đao.
Đệ tử Tử Thần Tông chỉ nghe những tiếng ầm ầm không dứt bên tai, giống như cả Linh Phúc Sơn đều muốn vỡ ra thành từng mảnh vậy.
Thế nhưng, chớp mắt Liêu Văn Quang đã quăng ra mười mấy đao, thanh âm tạo ra càng ngày càng lớn, đại trận cũng rung lên từng đợt từng đợt mạnh hơn, vậy mà lại không hề bị công phá.
Liêu Văn Quang mệt đến nỗi thở hồng hộc, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Liên tiếp xuất ra mười mấy đao, đao sau lại càng mạnh hơn đao trước, dường như mỗi đao đều sắp đạt đến cực hạn chịu đựng của đại trận.
Cũng chính là nói, cực hạn của đại trận hộ tông này đang tăng lên theo công kích của hắn!
Mẹ nó, đây không phải là đang đùa lão tử đấy chứ?
Liêu Văn Quang tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt không khỏi lườm về phía Hạ Quân, lại phát hiện Hạ Quân đang ung dung nhìn mình, dáng vẻ như đang xem trò vui.
“Con mẹ nó, làm người phải có khí phách! Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc cực hạn của đại trận này cao đến đâu!”
Liêu Văn Quang bị ánh mắt của Hạ Quân kích thích không nhẹ, tính ngang ngạnh của hắn lập tức nổi lên.
Ngay trước mặt mấy ngàn đệ tử Tử Thần Tông, nếu lúc này Liêu Văn Quang thừa nhận mình kinh sợ, sau này mặt mũi để chỗ nào ở tông môn?
Hiện giờ Liêu văn Quang là đã đâm lao phải theo lao, chỉ đành bất chấp điên cuồng tấn công.
Lúc này hắn cũng chẳng quan tâm đến việc giữ lại lá bài tẩy nữa, một mạch xuất hết toàn bộ công lực mạnh nhất của bản thân ra.
Vậy mà chẳng có chút tác dụng quái nào.
Ngoài những tiếng rung lắc thật lớn ra, đại trận vẫn như cũ không hề có dấu vết bị tổn hại.
Liêu Văn Quang đã mệt đến sắp lả rồi, công kích với sức mạnh như thế, cho dù hắn có là võ giả Hồn Hải Cảnh trung kỳ thì cũng không thể duy trì quá lâu.
“Rốt… rốt cuộc đại trận này là cái quái quỷ gì vậy, làm sao có thể mạnh như thế được?”
“Vừa rồi nhìn thấy công kích của Liêu Trưởng Lão, ta còn cho rằng đại trận này cũng chỉ có thế mà thôi. Thế nhưng Liêu trưởng lão đã chém ra mười mấy chiêu, vậy mà vẫn không phá được trận!”
“Không phải nói đại trận hộ tông của U Vân Tông chỉ là đại trận cấp bốn hạ phẩm thôi hay sao, sao lại có thể chống đỡ được bao nhiêu công kích của Liêu trưởng lão như vậy?”
“Các người xem, Liêu trưởng lão đã mệt đến thế nào rồi, có thể khiến một cường giả Hồn Hải Cảnh trung kỳ mệt đến như vậy, đại trận này thật là…”
“Cho đến bây giờ, chỉ thấy Liêu Trưởng lão công kích. Ngày đó ta ở đây, đại trận này rõ ràng có người điều khiển, còn có thể chủ động công kích, phóng ra lưu quang vô cùng đáng sợ, trong nháy mắt giết chết Mã Nghĩa trưởng lão!”
Tử Thần Tông bên này đều đã nhao nhao nghị luận, đặc biệt là những võ giả đã được chứng kiến cái chết của Mã Nghĩa, lúc này đã kiêng kỵ đại trận đến cực điểm.
Cho đến bây giờ, đại trận hộ tông này vẫn lựa chọn thế thủ, những lưu quang vô cùng lợi hại kia vẫn chưa hề xuất hiện!
Lỡ như…
Đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp ngay điều đó, sau khi tiếp nhận một lượt công kích của Liêu Văn Quang, mấy đạo lưu quang thi nhau phóng ra, cấp tốc xông về phía hắn!
Liêu Văn Quang đã sắp như đèn cạn dầu, thời cơ lưu quang xuất hiện cũng là vừa đúng lúc, chính là lúc Liêu Văn Quang lực cũ đã kiệt, lực mới chưa sinh!
Sắc mặt Liêu Văn Quang đại biến, vội vàng muốn tránh ra, nhưng nguyên lực của hắn lúc này kiệt quệ rồi, hắn còn chạy đi chỗ nào được?
Tốc độ của lưu quang nhanh hơn hắn nhiều, nháy mắt đã đuổi kịp thân ảnh của hắn.
“Ầm!”
Sóng khí khổng lồ đẩy Liêu Văn Quang văng đi thật xa, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Liêu Văn Quang từ trên mặt đất lăn ra thật xa, giãy dụa bò dậy, ăn đầy miệng bụi, vô cùng chật vật.
Đại trận lại khôi phục sự bình lặng lần nữa, giống như hồi nãy chẳng có gì xảy ra cả.
Thế nhưng Liêu Văn Quang nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, vừa rồi là bước ngoặt sinh tử, nếu như không phải Hạ Quân ra tay đánh tan mấy đạo lưu quang đó, e là lúc này hắn cũng đã nối gót theo chân Mã Nghĩa rồi.
“Hạ Quân! Ngươi biết đại trận này lợi hại, tại sao không sớm ra tay giúp đỡ!” Liêu Văn Quang đến trước mặt Hạ Quân tức giận nói.
Liêu Văn Quang không nhớ nổi đã bao lâu rồi không rơi vào cảnh chật vật như thế này, hôm nay gặp phải khiến hắn bực bội vô cùng, rất muốn tìm một chỗ để phát tiết.
Hạ Quân lại nhàn nhạt đáp: “Ta sớm đã khuyên ngươi rồi, là tự bản thân ngươi không nghe khuyến cáo, cứ muốn cưỡng ép phá trận! Vừa rồi ta ra tay cứu mạng ngươi, ngươi không cảm tạ thì thôi, lại còn có mặt mũi mà đến đây chất vấn ta sao?”
“Ngươi!” Liêu Văn Quang đúng là không phản bác được.
“Đại trận này vô cùng huyền diệu, căn bản không phải là đại trận cấp bốn hạ đẳng, so với tin tức mà chúng ta nắm được trước đây có khác biệt lớn!” Hạ Quân trầm giọng nói.
Liêu Văn Quang mặt biến sắc hỏi liên tiếp: “Cái gì? Không phải cấp bốn hạ phẩm? Vậy nó là phẩm cấp gì?”
Hạ Quân đáp: “Nếu ta đoán không lầm, đại trận này ít nhất cũng là cấp bốn thượng phẩm! Cho dù là Tông chủ đích thân tới, cũng chưa chắc đã có thể cưỡng ép phá trận!”
Liêu Văn Quang giật mình, đây không phải là chuyện nhỏ, nhất thời quên hết cả chuyện xấu hổ ban nãy, kinh ngạc nói: “Tông chủ cũng không phá được đại trận này? Thật nực cười! Công kích của ta khi nãy, rõ ràng là đã sắp công phá được nó rồi, chỉ là vẫn còn thiếu một chút xíu nữa mà thôi.”
Vẻ mặt Hạ Quân tỏ ra khinh thường, cười lạnh: “Ngươi dẹp đi! Công kích của ngươi khi nãy chỉ là gãi ngứa cho người ta thì có! Người điều khiển đại trận chỉ là vì muốn tiết kiệm nguyên lực nên mới chỉ khống chế đại trận ở trình độ Hồn Hải Cảnh trung kỳ, cho nên công kích của ngươi mới có được hiệu quả như thế. Nếu không phải vì kiêng kị hai người chúng ta ở đây, thì bây giờ ngươi sớm đã là một cỗ thi thể rồi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất