Chương 458: Rốt cuộc là ai?
“Thật… thật quá đáng tiếc mà! Vậy mà ở một khắc cuối cùng lại thất bại trong gang tấc!” Ở trong trận khu, vẻ mặt Thiên Vũ tỏ ra tiếc nuối nói.
Thiên Vũ hận đám người Tử Thần Tông đến thấu xương, nếu như không phải vì thực lực không đủ thì hắn sớm đã đánh tới Thiên Càn Tông rồi.
Hiện giờ lại nhìn thấy Liêu Văn Quang được người cứu đi, nhất thời tiếc hận không thôi.
“Ai! Xém chút nữa là có thể giết chết tên cường giả Hồn Hải Cảnh trung kỳ đó rồi! Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi!” Một đệ tử khoanh tay giậm chân nói.
Một đám đệ tử U Vân Tông đều âm thầm gật đầu, hiển nhiên là tràn đầy đồng cảm.
Lúc trước tất cả bọn họ còn vô cùng căng thẳng, lo sợ đại trận không chống đỡ được, hận không thể truyền hết nguyên lực trên người cho Diệp Viễn.
Thế nhưng sau khi tiếp nhận mấy lần công kích, bọn họ phát hiện cường giả Hồn Hải trung kỳ bách chiến bách thắng trong ấn tượng hình như cũng không có gì đáng sợ nữa.
Mặc dù đại trận phải chịu đựng sự chấn động mỗi lần một lớn hơn nhiều, nhưng nguyên lực mà Diệp Viễn rút ra từ trên người bọn họ lại ít đi rất nhiều.
Điều này một mặt là vì thực lực tổng thể của bọn họ đã tăng thêm một bậc lớn, mặt khác là do Diệp Viễn cố ý giữ lại thực lực.
Diệp Viễn cũng quay đầu cười nói: “Ha ha… Không cần vội, kịch hay mới chỉ bắt đầu thôi!”
Thiên Vũ nhíu mày một cái, rất hưng phấn hỏi: “Diệp sư đệ, lẽ nào… vừa rồi là đệ cố ý?”
Diệp Viễn gật đầu cười đáp: “Giết được một tên, thì tên khác sẽ cảnh giác cao hơn. Tên trận sư đó tất nhiên sẽ càng cẩn thận từng li từng tí, muốn để hắn tự mình nhảy vào hố chôn ắt sẽ không hề dễ dàng nữa. Dù sao đó cũng là một trận sư cấp bốn, ít nhiều cũng có chút bản lĩnh.”
“Ha ha, ta đã nói rồi mà! Diệp sư đệ, giỏi! Thật sự là giỏi!” Thiên Vũ quá đỗi hưng phấn, không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Diệp Viễn.
“Ha ha ha…”
Nhìn thấy dáng vẻ buồn cười của Thiên Vũ, chúng đệ tử cũng không nhịn được đều cười lớn, cảm giác căng thẳng lúc trước gần như đã tiêu tan hết.
…
Ngoài sơn môn, Lưu Văn Quang bộ dạng sợ hãi mà kinh ngạc, giờ mới biết bản thân mình vừa mới đi dạo một vòng từ quỷ môn quan về.
Hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy, Liêu Văn Quang kinh hãi một phen, sống lưng lạnh toát.
Liêu Văn Quang nuốt ngụm nước miếng, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô: “Lão Hạ, ngươi nói xem phải làm thế nào, ta nghe theo ngươi!”
Lần này, Liêu Văn Quang cũng không dám khoe khoang, bắt đầu hỏi kế Hạ Quân.
Dù sao Hạ Quân cũng là trận sư cấp bốn, Liêu Văn Quang không thể tự mình phá nổi trận, hiển nhiên là chỉ có thể trông cậy vào Hạ Quân rồi.
Hạ Quân cười nói: “Đại trận cấp bốn trở lên, cho dù là ta muốn phá giải thì cũng là có chút khó khăn.”
Liêu Văn Quang cho rằng Hạ Quân cố ý thừa nước đục thả câu, hận đến nghiến răng ken két.
Thế nhưng đã đến nước này, Liêu Văn Quang cũng đã không có biện pháp, chỉ có thể trông cậy hết vào Hạ Quân.
Trước khi đi bọn họ đã thề trước mặt Hà Minh Đức, nhất định sẽ phá được đại trận, tiêu diệt hoàn toàn U Vân Tông.
Vậy mà bây giờ, vừa rồi ngay cả đến cái mạng nhỏ của mình hắn cũng suýt chút nữa không giữ được, trở về nhất định không tránh được bị Hà Minh Đức chửi rủa một trận.
Chỉ có diệt được U Vân Tông, chí ít trở về còn có chút mặt mũi.
“Lão Hạ, mọi người đều là dốc sức vì Phong Hoàng, cũng không cần phải thừa nước đục thả câu nữa.” Liêu Văn Quang bực dọc nói.
“Ta nhổ vào! Bây giờ đã biết dốc lực vì Phong Hoàng rồi à? Vừa rồi lúc cướp công lao, ngươi để Phong Hoàng đi đâu rồi?”
Đương nhiên, Hạ Quân không thể nói ra những lời này, chỉ là oán thầm trong lòng một hồi, cái tên gia hỏa Liêu Văn Quang này thật không biết xấu hổ.
“Đại trận hộ tông của tám đại tông môn ta đều đã nghiên cứu qua, đại trận này của U Vân Tông gọi là Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận. Vốn dĩ trận pháp này là trận pháp chuẩn cấp năm, uy lực không phải tầm thường. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, đại trận hộ tông của U Vân Tông dường như bị khiếm khuyết chỗ nào đó, cho nên chỉ còn uy lực của thận pháp cấp bốn.” Hạ Quân chậm rãi nói.
Từ lời của Hạ Quân có thể nhìn ra, Tử Thần Tông đối với nam vực là lòng lang dạ sói, đã có tính toán từ rất lâu rồi.
Hạ Quân sớm đã nghiên cứu đại trận hộ tông của U Vân Tông, ít nhiều cũng có chút hiểu biết về Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận.
Liêu Văn Quang ngạc nhiên nói: “Lẽ nào nói… trận pháp trước mặt chúng ta bây giờ đã có uy lực của đại trận chuẩn cấp năm? Vậy chẳng phải là… trừ phi có cường giả Thần Du Cảnh tới đây, nếu không bất luận thế nào chúng ta cũng không thể phá được đại trận này sao?”
Hạ Quân lắc đầu nói: “Đại trận chuẩn cấp năm đâu có dễ dàng bố trí như vậy? Chí ít ở nam vực, tuyệt đối không có người có thể bố trí được đại trận chuẩn cấp năm! Hơn nữa theo ta biết, toàn bộ trận pháp của Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận đã bị thất truyền, U Vân Tông cũng không thể tự bố trí ra.”
Liêu Văn Quang thở phào một hơi hỏi: “Vậy ý của ngươi là…?”
“Mặc dù đại trận này không thể đạt được trình độ chuẩn cấp năm, nhưng hiển nhiên đã được người khác tu bổ hoàn thiện rồi, nên mới miễn cưỡng đạt được trình độ cấp bốn thượng phẩm! Hơn nữa người điều khiển trận pháp, thực lực không hề thua kém ta! Cho nên… muốn trực tiếp phá trận, ta cũng không làm được!” Hạ Quân sắc mặt ngưng trọng nói.
“Cái gì? Đại trận này có người điều khiển? Hơn nữa thực lực còn không hề thua kém ngươi? Ở nam vực này, ngoại trừ Chu Quân của Thiên Càn Khôn ra, còn ai có thể đạt được trình độ như ngươi nữa?” Liêu Văn Quang kinh ngạc nói.
Đối với đại trận Liêu Văn Quang một chút cũng không hiểu, căn bản không nhìn ra điểm huyền diệu của đại trận này, nhưng ngược lại Hạ Quân có thể nhìn ra một chút manh mối.
Trận sư cấp bốn ở nam vực chỉ có hai người, một người là Hạ Quân, người còn lại chính là Thái Thượng trưởng lão tên Chu Quân của Thiên Càn Tông.
Trước đó Hạ Quân vẫn luôn ẩn cư không xuất hiện, thì nam vực chỉ có một trận sư cấp bốn, chính là Chu Quân.
Vừa nghe người điều khiển đại trận trước mắt này, trình độ trận đạo không hề thua kém Hạ Quân, sự chấn động của Liêu văn Quang có thể tưởng tượng được.
Phải biết, hiện giờ Chu Quân vẫn còn đang bị giam ở Trùng Thiên Phong đấy!
Vậy bên trong đại trận là ai?
Hạ Quân chậm rãi gật đầu, sắc mặt ngưng trọng không nói ra được: “Ta cũng nghĩ mãi không ra! Theo lý mà nói, U Vân Tông là tông môn nhỏ bé yếu ớt nhất trong tám đại tông môn. Tính cả Lạc Thanh Phong cũng chỉ có hai người là Hồn Hải Cảnh. Ta rất muốn biết, bây giờ rốt cuộc là ai đang ở bên trong điều khiển đại trận hộ tông này!”
Liêu Văn Quang cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, một người thực lực không dưới trận sư cấp bốn như Hạ Quân, điều khiển một đại trận cấp bốn thượng phẩm, đây không phải là một chuyện vui vẻ gì.
Hành động vừa rồi của bản thân, thật là quá mức ngu xuẩn rồi.
Bây giờ nghĩ lại, coi như bản thân đã nhặt được một cái mạng nhỏ.
Chẳng trách lúc trước Hạ Quân nói, dù là tông chủ đích thân tới, cũng chưa chắc có thể phá được trận này.
“Vậy… rốt cuộc bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Hay là về bẩm báo chuyện này với tông chủ trước?”
Liêu Văn Quang lúc này đã không còn ngạo khí của Hồn Hải Cảnh nữa, mà lại trở nên có chút sợ đầu sợ đuôi.
Hạ Quân lắc đầu nói: “Chúng ta ồ ạt kéo quân tới đây, làm sao có thể trở về tay không được? Khà khà, gặp được cao thủ như vậy, lão Hạ ta cũng là nhất thời ngứa nghề khó nhịn rồi! Bây giờ ta thực sự rất muốn biết, rốt cuộc là ai đang điều khiển Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận này! Mặc dù ta không thể trực tiếp phá trận, nhưng làm suy giảm uy lực của trận pháp, tìm ra điểm yếu của đại trận này, thì ta vẫn có thể làm được! Lão Liêu, lát nữa ta đi phá trận, ngươi ở một bên lược trận giúp ta, đợi tin tức của ta. Khi nào ta bảo ngươi động thủ, ngươi hãy toàn lực phát động công kích, triệt để phá vỡ đại trận này!”
Nói rồi, Hạ Quân lật tay lại, trong tay có thêm một nắm cây cờ nhỏ nhiều màu sắc.
Hắn lấy ra một cây cờ nhỏ một mặt màu vàng, thân hình vừa động đã đi tới chỗ cách đại trận không xa.
Chỉ thấy hắn tiện tay vung lên một cái, một lượng lớn nguyên lực thiên địa từ cờ nhỏ phát ra, thâm nhập vào Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận!