Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 464: Huyền Thủy Kỳ!

Chương 464: Huyền Thủy Kỳ!
Theo sự bức ép cận kề của Tử Thần Tông, bầu không khí của U Vân Tông lần nữa căng thẳng trở lại.
Lần này không giống trước đây, lần này là Tử Thần Tông mang con tin tới!
Cao tầng của U Vân Tông dường như đều nằm trong tay Tử Thần Tông, đối phương lấy cái này ra uy hiếp, phải làm sao bây giờ?
“Cái đám Tử Thần Tông khốn kiếp này, thật là quá bỉ ổi rồi! Chính diện đánh không lại chúng ta thì lại dùng tính mạng Thái Thượng trưởng lão và tông chủ đến để uy hiếp chúng ta!”
“Hừ hừ, vốn dĩ đám khốn kiếp này không biết thể diện là gì, không phải nham hiểm xảo trá mới là sở trường của bọn chúng hay sao? Nếu như không phải bọn chúng ẩn nhẫn nhiều năm, đẩy Thiên Càn Tông vào nơi đầu sóng ngọn gió, thì sao nam vực có thể dễ dàng thay tên đổi chủ như vậy chứ?”
“Ta nói Mạc sư huynh, Thiên Vũ sư huynh, hay là hai người đi hỏi Diệp sư huynh xem? Trong lòng chúng ta, một chút nắm chắc cũng không có!”
Không thể không nói, chiêu này của Lâm Phong quả thật là độc ác.
Chỗ dựa duy nhất của U Vân Tông chính là đại trận hộ tông, chiêu này của Lâm Phong chính là muốn ép mọi người ra khỏi đại trận.
Chiêu tuyệt hậu này, quả thực là không có kẽ hở.
Thiên Vũ và Mạc Vân Thiên đưa mắt nhìn nhau, đầu thời cùng gật nhẹ đầu.
Bất luận bọn họ có đạt được đột phá lớn cỡ nào, đối diện với Tử Thần Tông hùng mạnh, bọn họ căn bản là không có một chút sức chống cự nào.
Chỗ dựa duy nhất của bọn họ, chính là Diệp Viễn!
Vậy nhưng đến khi bọn họ tới nơi ở của Diệp Viễn thì lại phát hiện Diệp Viễn không có ở đó.
Dò hỏi tứ phía, cũng không ai biết Diệp Viễn đã đi đâu.

Nguyệt hoa như nước, hai bóng người xuất hiện ngoài sơn môn U Vân Tông.
“Gần đây Nguyệt cô nương vẫn khỏe chứ?”
“Ở bên cạnh Diệp công tử Ly Nhi đã giảm bớt được rất nhiều thống khổ.”
“Ài, đáng tiếc hiện giờ ta không thể phân thân, nếu không thì có thể giúp cô nương đi tìm cây Thanh Linh rồi. Rừng Sâu Vô Biên đất rộng vật nhiều, nói không chừng có lẽ sẽ tìm thấy cây Thanh Linh bên trong cũng nên!”
“Rừng Sâu Vô Biên sao… hình như nơi đó rất không bình thường, ta từng đi qua nơi đó, nhưng chỉ thâm nhập vào đến khu vực vạn dặm, liền không dám đi tiếp vào nữa. Một cái Hạ giới nho nhỏ, vậy mà lại có nơi đáng sợ như vậy! Nếu là nơi đó, nói không chừng thật sự có cây Thanh Linh, chỉ là… nơi đó quá nguy hiểm, ta không hi vọng công tử vì ta mà mạo hiểm lớn như vậy.”
“Nguyệt cô nương nói những lời này thật khách khí quá rồi, nếu như ta nhớ không nhầm, chuyến đi bí cảnh lần này, Nguyệt cô nương đã cứu ta ít nhất ba lần rồi? Nếu như không phải gặp được Nguyệt cô nương, Diệp Viễn ta bây giờ làm gì còn có mạng mà ở đây nói chuyện?”
Nguyệt Mộng Ly che miệng cười nói: “Không phải Diệp công tử cũng từng cứu ta sao?”
Ở cùng với Diệp Viễn, Nguyệt Mộng Ly lấy diện mạo thật sự để gặp mặt.
Dưới trăng ngắm mỹ nhân, Nguyệt Mộng Ly nhẹ nhàng nở một nụ cười, phẩng phất như làm lay động cả mặt trăng trên trời, khiến cảnh đêm cũng vì thế mà khuynh đảo!
Diệp Viễn nhìn đến ngây dại.
“Thật đẹp!” Diệp Viễn không kìm lòng được thốt lên một câu.
Nguyệt Mộng Ly sững sờ, mặt mũi đỏ ửng cúi thấp đầu xuống.
Từ lúc trưởng thành đến nay, nam nhân khen ngợi Nguyệt Mộng Ly nhiều vô kể, nhưng căn bản là nàng chẳng thèm ngó tới sự a dua của những nam nhân kia.
Nhưng không biết vì sao, hôm nay nghe Diệp Viễn nói, nàng lại có cảm giác tim đập thình thịch.
Thời gian dài như vậy cho đến nay, Nguyệt Mộng Ly yên lặng đi theo Diệp Viễn, đã hiểu cực rõ về tính cách của hắn.
Nàng biết những lời vừa rồi của Diệp Viễn là thật lòng khen ngợi, chứ không hề có chút cợt nhả nào.
Diệp Viễn không phải là loại dê xồm, nếu không một đại mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Tiêu Như Yên ở trước mặt hắn, người bình thường thì sớm đã thu vào hậu cung rồi, làm gì có chuyện lại biến thành loại quan hệ như bây giờ?
Cũng chính vì như vậy, lời ca ngợi của Diệp Viễn vừa rồi lại càng thêm đáng quý.
Diệp Viễn cũng ý thức được bản thân thất lễ, lúng túng cười nói: “Nguyệt cô nương…”
“Nguyệt công tử cứ gọi ta là Ly Nhi đi, hoặc gọi là Mộng Ly cũng được.” Nguyệt Mộng Ly hờn dỗi nói.
Diệp Viễn cũng không cố nói thêm, gật đầu đáp: “Vậy ta gọi là Ly Nhi nhé, muội cũng đừng mở miệng lại gọi Diệp công tử, trực tiếp gọi tên ta là được rồi.”
Nguyệt Mộng Ly gật đầu, Diệp Viễn nói tiếp: “Lúc đó nào tính là ta cứu người? Chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”
Nguyệt Mộng Ly lắc đầu nói: “Dựa vào dung mạo của ta lúc đó, huynh và ta vốn không quen biết, vậy mà lại mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đến cứu Ly Nhi, Ly Nhi vẫn luôn cảm kích trong lòng. Hơn nữa Diệp Viễn huynh còn là một thầy thuốc nhân từ, thấy ta mắc phải bệnh lạ, lại không tiếc nói đan phương và thần hồn bí kỹ cho ta biết, tấm lòng đó, đối với Ly Nhi mà nói là vô cùng trân quý.”
Diệp Viễn ha ha cười đáp lời: “Được rồi được rồi, chúng ta đừng ở đây tâng bốc lẫn nhau nữa, hết thảy trong lòng ta đều biết rõ, bệnh của Ly Nhi, hãy giao cho ta! Đợi sự việc của U Vân Tông xong xuôi, ta sẽ lập tức tiến vào Rừng Sâu Vô Biên tìm cây Thanh Linh giúp muội.”
Nguyệt Mộng Ly tự nhiên cười nói: “Vậy Ly Nhi xin cảm tạ trước.”
Nói xong, hai người cùng nhìn nhau cười, bầu không khí lại trở nên có chút mập mờ.
Dọc đường đi, đúng là hơi có chút trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Nguyệt Mộng Ly phá vỡ sự trầm mặc này: “Diệp Viễn huynh đúng là kỳ tài ngút trời, ta quan sát khí tức của huynh hiện giờ, cũng không hề thua kém hơn Hóa Hải tầng ba! Nội trong Hóa Hải Cảnh, huynh gần như không có đối thủ! Hơn nữa khi huynh còn là Ngưng Tinh Cảnh, vậy mà đã cảm ngộ được hình thức ban đầu của chân ý vô thượng, thật là khiến người ta khó có thể tưởng tượng được! Dựa vào thiên tư của huynh, dù có ở Thần Vực thì cũng là người có thực lực hàng đầu, thật không dám tin xuất thân của huynh lại là từ một vương quốc nhỏ bé.”
Tầm mắt của Nguyệt Mộng Ly tuyệt đối không phải võ giả hạ giới có thể so sánh được, có rất nhiều sự việc mà võ giả hạ giới không hiểu mà Nguyệt Mộng Ly lại biết rõ.
Có điều càng như vậy, Nguyệt Mộng Ly lại càng cảm thấy Diệp Viễn giống như một câu đố.
Cũng có thể là chính vì khí chất ấy đã hấp dẫn nàng.
“Ha ha, Diệp mỗ tất nhiên là có chút cơ duyên, hơn nữa cũng không hề xa lạ với những chuyện của Thần Vực. Có điều bản thân Diệp Viễn có điều khó nói, nếu tương lai có cơ hội, Diệp mỗ nhất định sẽ thẳng thắn nói ra.” Diệp Viễn nói.
Ánh mắt Nguyệt Mộng Ly lấp lánh, thở dài nói: “Thiên tài giống như huynh, ai mà không có bí mật của mình, ta không hỏi nữa là được.”
Diệp Viễn cười nhẹ, cảm thấy Nguyệt Mộng Ly này đúng là khéo hiểu lòng người.
Cách nói chuyện làm việc, mang đến cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng như gió xuân.
“Cảm ơn Ly Nhi.” Diệp Viễn cười nói.
Nguyệt Mộng Ly cười nói tiếp: “Đêm hôm khuya khoắt huynh lại hẹn ta ra khỏi tông môn, không phải chỉ là vì muốn ngắm trăng nói chuyện phiếm thôi đấy chứ?”
Diệp Viễn ha ha cười đáp: “Đương nhiên không phải!”
Nói rồi Diệp Viễn bỗng nhiên bạo khởi, một đạo kiếm chỉ bắn về phía rừng rậm.
Chỉ thấy lóe lên ánh xanh, chui vào rừng rậm mất tích.
“A!” Một tiếng kêu thảm truyền tới, vậy mà chỗ đó lại ẩn nấp một người!
Nguyệt Mộng Ly lại mang thần sắc như không ngoài dự liệu với chuyện này, hiển nhiên là sớm đã biết rồi.
Đúng vào lúc này, hai bóng đen ở cách đó không xa bỗng nhiên vọt lên, hốt hoảng bỏ chạy.
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, lại bắn ra hai đạo kiếm khí!
Lại hai tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Diệp Viễn phủi phủi tay: “Xong rồi, xử lý sạch sẽ mấy tên tiểu tặc rình trộm này rồi, bây giờ đã có thể làm chính sự!”
Nói rồi Diệp Viễn lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái cờ nhỏ, bất ngờ là đó lại chính là Huyền Thủy Kỳ mà Vi Tiếu đưa cho hắn lúc ở không gian Đại Diễn!
Ánh mắt Nguyệt Mộng Ly ngưng tụ nói: “Lại là một Huyền khí trận pháp!
“Ha ha, Ly Nhi thật có mắt nhìn!” Diệp Viễn cười nói.
“Huynh đây là muốn…” Nguyệt Mộng Ly hiếu kỳ nói.
“Lát nữa muội sẽ biết ngay.”
Nói rồi Diệp Viễn thôi thúc nguyên lực, Huyền Thủy Kỳ tỏa ra hào quang chói sáng!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất