Chương 465: Sự quyết tuyệt của Thiên Vũ.
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp lại lần nữa tập trung trước sơn môn, Hà Minh Đức ở vị trí đứng đầu, uy phong bá chủ không thể nghi ngờ.
Lâm Phong từ trong hàng ngũ đứng ra, hướng về phía U Vân Tông cao giọng nói: “Diệp Viễn, bạn cũ tới thăm ngươi, mà ngươi cũng không ra chào hỏi một tiếng, đây không phải đạo tiếp khách đâu!”
Nói xong, Lâm Phong cũng không gấp gáp, yên lặng chờ phản ứng của Diệp Viễn.
Nghe tiếng hét của Lâm Phong, Mạc Vân Thiên kinh ngạc nói: “Chúng ta trở lại cẩn mật như vậy, Tử Thần Tông làm sao lại biết được là đệ đang chủ trì đại trận?”
Diệp Viễn cũng hơi có chút bất ngờ, có điều rất nhanh hắn đã phản ứng lại, cười nói: “Ha ha, người này Mạc sư huynh cũng quen biết, cũng đúng thật là bạn cũ!”
“Ta quen? A! Đệ nói là… Lâm Siêu?” Mạc Vân Thiên cũng phản ứng lại.
Diệp Viễn gật đầu cười nói: “Người này tâm cơ kín đáo thâm trầm, cũng đã chứng kiến biểu hiện của đệ ở trong bí cảnh, đoán được là đệ trở về cũng không có gì kỳ lạ.”
Lông mày Mạc Vân Thiên nhíu lại, hiển nhiên có ấn tượng rất sâu với tên Lâm Siêu này.
Có thể nói, hiện giờ nam vực hình thành bố cục như thế này, căn bản đều từ tên Lâm Siêu này mà ra!
“Như vậy xem ra, chủ ý lấy Thái Thượng trưởng lão và những người khác đến uy hiếp chúng ta thế nào cũng là do hắn đưa ra. Diệp sư đệ, đệ tuyệt đối đừng để mắc lừa!” Mạc Vân Thiên trầm giọng nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Ha ha, đệ sẽ đi gặp tên Lâm Siêu này!”
“Không được!”
“Không được!”
…
Diệp Viễn đang định rời đại trận, tất cả đệ tử U Vân Tông không hẹn mà cùng đồng loạt chặn đường ra của hắn, không cho hắn ra ngoài.
“Diệp sư đệ, đệ là hi vọng cuối cùng của tông môn, lỡ như đệ có sơ suất gì, U Vân Tông sẽ hoàn toàn xong đời!”
“Đúng vậy, Diệp sư huynh, bọn họ làm như vậy rõ ràng là muốn ép huynh ra ngoài, huynh không thể để bị mắc lừa như vậy được!”
“Diệp sư huynh, chúng ta không thể để huynh đi vào chỗ chết!”
…
Đệ tử U Vân Tông thi nhau nói, tóm lại là biểu đạt ý tứ không muốn Diệp Viễn dễ dàng mạo hiểm.
Chính vào lúc này, thanh âm của Lâm Phong lại truyền tới lần nữa.
“Diệp Viễn, bạn cũ có lời mà ngươi cũng không nể mặt hay sao? Lần này ta mang theo thành ý cực lớn tới, ngươi xem, Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong, Lạc tông chủ, Tiêu đường chủ, Lăng đường chủ của các người, ta đều mang đến cho ngươi rồi!”
Những lời này vừa nói ra, mặt ai cũng đều biến sắc.
Diệp Viễn nói: “Haha, xem ra đi hay không đi, không phải do ta quyết định nữa rồi!”
Trên mặt những đệ tử U Vân Tông đều hết sức xoắn xuýt, nhưng lại không có ai dịch chuyển bước chân, rõ ràng trong lòng vẫn là không muốn để Diệp Viễn đi ra.
Nhưng mà tính mạng của đám người Thiên Phong, Lạc Thanh Phong cũng đáng lo, chúng đệ tử thật không biết phải làm sao nữa.
Đúng lúc này, Thiên Vũ đột nhiên đứng dậy.
Chỉ thấy hai hốc mắt hắn đỏ rực, cả người giống như gặp ma vậy.
Diệp Viễn nhìn thấy dáng vẻ này của Thiên Vũ, cũng không khỏi sững sờ: “Thiên Vũ sư huynh?”
Thiên Vũ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên mở mắt ra nói: “Diệp sư đệ, không được đi ra! Ông nội bọn họ… bọn họ sẽ hiểu!”
Một câu này, mười mấy chữ, Thiên Vũ lại dường như đã dùng cạn hết cả sức lực.
Đặc biệt là nửa câu sau, hắn như là nghẹn ngào nói ra.
Nói xong, hắn đã lệ rơi đầy mặt.
Quyết định như vậy, đối với hắn mà nói thật sự quá tàn khốc.
Thiên Vũ là do Thiên Phong nắm tay dạy dỗ, cảm tình giữa bọn họ, người của U Vân Tông ai ai cũng biết.
Vậy mà bây giờ, Thiên Vũ lại nói từ bỏ Thái Thượng trưởng lão!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Thiên Vũ, hốc mắt đều đỏ ngầu.
Tất cả mọi người đều trầm mặc lại, quyết định này đối với tất cả bọn họ mà nói đều là một quyết định cực kỳ khó khăn.
Vậy nhưng dường như Lâm Phong biết được sự việc xảy ra trong này, giọng nói của hắn lại vang lên không đúng lúc.
“Diệp Viễn, ta biết ngươi đều nghe thấy hết! Ngươi xem, ta tốt bụng hẹn ngươi ra gặp mặt trò chuyện, ngươi đừng để ta phải động thủ. Thế này đi, từ bây giờ trở đi, cứ cách mỗi một khắc, ta lại giết một tên tù binh U Vân Tông, cho đến khi nào ngươi chịu ra thì thôi!”
Đệ tử U Vân Tông nghe những lời này, hận không thể ra ngoài xé nát Lâm Phong.
Vậy nhưng không thể không nói, lời của Lâm Phong giống như nghẹn lại ở yết hầu bọn họ, khiến bọn họ vô cùng khó chịu.
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Mọi người cũng nghe thấy rồi, chúng ta không thể giương mắt mà nhìn Thái Thượng trưởng lão bọn họ chết trước mặt chúng ta đúng không? Mọi người yên tâm, ta đi một lát rồi quay lại, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thân hình Diệp Viễn khẽ động, vượt qua một đám đệ tử U Vân Tông.
Vậy nhưng đúng vào lúc này, một thân ảnh khác lại đứng chắn trước mặt hắn, chính là Thiên Vũ!
“Diệp Viễn, không phải ta sợ chết! Nhưng đi tìm đường chết như thế này, thật sự không đáng! Chúng ta bất cứ ai cũng có thể chết, riêng ngươi là không thể! U Vân Tông không có ngươi, cũng chính là hoàn toàn mất đi hi vọng báo thù!” Thiên Vũ nói chắc như đinh đóng cột.
Trong lòng Diệp Viễn cảm động nhưng lại cười nói: “Thiên Vũ sư huynh, yên tâm đi, ta không phải là tự tìm đường chết đâu.”
Thiên Vũ hiểu cực kỳ rõ cách làm người của Diệp Viễn, nhưng chỉ biết đại trận hộ tông là át chủ bài cuối cùng của Diệp Viễn, nào dễ tin lời của hắn như vậy?
Cho dù Diệp Viễn đã đột phá Hóa Hải Cảnh, cũng không thể nào là đối thủ của Hà Minh Đức được!
Đi ra như vậy, không phải tự tìm đường chết thì là gì?
“Diệp sư đệ, nếu như ngươi nhất định phải đi ra, vậy hãy giết ta trước đi! Nếu ngươi nhất quyết muốn đi ra, ta biết ta không thể giữ được ngươi, nhưng ta có thể giết chính mình!”
Nói rồi, Thiên Vũ cầm kiếm kề vào cổ chính mình.
Diệp Viễn không ngờ rằng Thiên Vũ lại quyết tuyệt như vậy, bất đắc dĩ nói: “Thiên Vũ sư huynh, ta thật sự không lừa huynh. Thời gian gấp gáp, trở lại ta sẽ giải thích với huynh, đắc tội rồi!”
Nói rồi thân hình Diệp Viễn khẽ động, chỉ một giây sau đã tới trước mặt Thiên Vũ.
Thiên Vũ đến phản ứng cũng không kịp thì đã bị Diệp Viễn đánh ngã.
“Mạc sư huynh, giúp đệ chăm sóc cho Thiên Vũ sư huynh, đệ đi rồi về.” Diệp Viễn nói.
Nói rồi, Diệp Viễn nhẹ nhàng lướt đi.
…
“Diệp Viễn, xem ra là ngươi không lo cho sự sống chết của đám người U Vân Tông này rồi, vậy để ta động thủ nha! Nhớ lát nữa tìm người đến nhặt xác bọn họ về! Động thủ!”
Thanh âm của Lâm Phong truyền khắp U Vân Tông.
“Dừng tay!”
Một giọng nói truyền tới, bóng người Diệp Viễn chậm rãi từ trong đại trận hiện ra.
Lâm Phong nhìn thấy Diệp Viễn, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý âm mưu đã thành.
“Diệp Viễn, lâu rồi không gặp!” Lâm Siêu cười nói.
Diệp Viễn hừ lạnh: “Hừ, Lâm Siêu, quả nhiên là ngươi!”
“Ha ha, lời này nên là do ta nói mới phải chứ! Thật không ngờ rằng, vậy mà ngươi lại có thể chạy khỏi Cuồng Phong giới, thật là không thể tưởng tượng nổi!” Lâm Phong nói.
“Triệu Thiên Dận chính là một tên ngu xuẩn, chạy thoát từ trong tay hắn, có gì đáng ngạc nhiên.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Lâm Phong nghe vậy sững sờ: “Triệu Thiên Dận là ai?”
“Ngay cả đại danh Phong Hoàng của các ngươi mà ngươi cũng không biết, vậy mà lại bán mạng cho hắn, ta thật cảm thấy bi ai thay cho ngươi!” Diệp Viễn vẻ mặt tiếc hận nói.
“Tên húy của Phong… Phong Hoàng bệ hạ! Ngươi đã gặp Phong Hoàng đại nhân?”
Lâm Phong không còn vẻ thong dong bình tĩnh như vừa rồi nữa, mà thay vào đó là sự kinh hãi.
Hắn cho rằng Diệp Viễn luôn bị truy sát, có thể thoát ra được căn bản là do may mắn mà thôi.
Vậy mà bây giờ Diệp Viễn lại nói, hắn đã gặp Phong Hoàng, còn thoát khỏi từ tay Phong Hoàng!
Làm sao có thể như vậy được?
Lại thấy Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Ha ha, đâu chỉ là gặp qua, lão già đó… còn ở dập đầu nhận tội trước mặt ta!”