Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 475: Thiếu niên này, không đơn giản.

Chương 475: Thiếu niên này, không đơn giản.
“Ngươi! Ngươi thật sự dám vì một tên võ giả Hóa Hải Cảnh cỏn con mà giam lỏng đại sư huynh ta?”
Lý Tuấn Kiệt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như là tên Diệp Viễn này quyết tâm muốn trở mặt với Vạn Kiếm Tông vậy.
Căn bản đây chính là việc không thể nói lý!
Vậy mà ở Vô Biên giới lại có kẻ dám chọc vào Vạn Kiếm Tông.
Sự quan trọng của Tần Nham đối với Vạn Kiếm Tông không cần nói cũng biết, nếu U Vân Tông dám đả thương đến một sợi lông tơ của Tần Nham, nhất định không thể tránh khỏi tai ương diệt tông.
Tên tiểu tử này, uống nhầm thuốc rồi à?
Ách… mà hình như là đã đả thương tận mấy cái lông tơ rồi.
Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Hóa Hải Cảnh cỏn con? Không phải ngươi cũng là Hóa Hải Cảnh sao? Hơn nữa… đại sư huynh của các ngươi có lẽ rất quan trọng trong mắt các ngươi, nhưng trong mắt ta thì ngay cả cái rắm cũng không bằng! Tính mạng của Mai trưởng lão quan trọng hơn hắn gấp bội!”
Lúc nói chuyện, khí thế của Diệp Viễn bức người, đúng là khiến cho Lý Tuấn Kiệt và Cổ Thiên Hựu cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
Trong mắt Diệp Viễn xem ra, đám gia hỏa này rõ ràng chính là dùng mắt chó coi thường người khác.
Có lẽ Mai Trăn ở trước mặt bọn chúng không được coi là cái gì, nhưng đối với Diệp Viễn mà nói, lại là trưởng bối hết sức quan trọng.
Diệp Viễn phải trải qua biết bao gian khổ mới có thể cứu Mai Trăn từ Cuồng Phong giới ra, cũng không thể cứ như vậy mà chịu thiệt ở Vạn Kiếm Tông.
“Tên điên! Ngươi đúng là một tên điên!” Lý Tuấn Kiệt quay người về phía Thiên Phong và Lạc Thanh Phong nói: “Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn nổi điên cùng tên tiểu tử này hay sao? Nếu hôm nay các ngươi dám bắt giam đại sư huynh, thì hãy chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của Vạn Kiếm Tông ta cho tốt! Đến lúc đó, U Vân Tông các người chó gà ta cũng không tha!”
Mặt Thiên Phong và Lạc Thanh Phong biến sắc, hậu quả này, đúng là bọn họ không gánh chịu được!
Mặc dù Mai Trăn quan trọng, nhưng so với cả tông môn thì…
Có điều Diệp Viễn lại không cho bọn họ cơ hội chần chừ, đạp một bước về phía trước, hai mắt híp lại nói: “Đây là ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Lý Tuấn Kiệt bị khí thế của Diệp Viễn chấn nhiếp, theo bản năng lùi lại phía sau một bước.
Có điều rất nhanh hắn đã phản ứng lại, trên mặt không khỏi đỏ lên.
“Đây… đây là mình bị làm sao? Vậy mà mình lại đang sợ hãi sao? Mình đường đường là đệ tử Vạn Kiếm Tông, vậy mà lại sợ tên tiểu tử này?” Trong lòng Lý Tuấn Kiệt có một cỗ cảm giác sỉ nhục đánh tới.
Nhưng mà, hắn lại không dám phát cáu với Diệp Viễn.
Ngay cả Tần Nham Diệp Viễn còn có thể đánh bại được, đánh bại hắn căn bản cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
“Không… không phải, ta… không phải…là ý đó.” Lý Tuấn Kiệt nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
Diệp Viễn mặc kệ, lại đạp về phía trước một cước, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi là có ý gì? Hả?”
“Ta là…” Lý Tuấn Kiệt lại tiếp tục lùi lại, nhưng lúc này lại như bị thứ gì đó đẩy một cái, đặt phịch mông xuống mặt đất.
“Hừ! U Vân Tông ta một lòng công tâm, phái người đi bắc vực thông báo cho ba đại tông môn các ngươi, nhắc nhở các ngươi phòng bị dị giới xâm lấn! Nhưng các ngươi thì sao, lại hàm oan bắt giam Mai trưởng lão! Nếu hôm nay ta không giữ người lại làm con tin thì Mai trưởng lão nhất định không có kết cục an lành. Hôm nay tạm tha cho hai người các ngươi quay về, nếu Mai trưởng lão phải chịu một chút tổn thương nào, ta nhất định sẽ khiến cho Tần Nham sống không bằng chết!” Diệp Viễn hừ lạnh nói.
Cổ Thiên Hựu và Lý Tuấn Kiệt bị khí thế của Diệp Viễn bức bách, cuối cùng vâng dạ không dám chống đối.
Trong đại điện rơi vào cảnh vắng lặng như tờ, không ai dám lên tiếng.
Hai người Cổ Thiên Hựu đứng ở đó đi cũng không được mà ở cũng không xong, vô cùng khó xử.
Mà trong lòng đám người Thiên Phong và Lạc Thanh Phong cảm thấy vô cùng hả giận, hơn một ngàn năm qua, bọn hắn lui xuống mảnh đất nam vực này, sống vô cùng uất ức.
Đặc biệt là vừa rồi tên Lý Tuấn Kiệt còn dùng Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết để đối phó với Tiêu Kiếm, càng khiến cho lòng tự tôn của bọn họ phải chịu sự đả kích cực lớn.
Năm đó dường như Vạn Kiếm Tông đã khiến U Vân Tông diệt tông, U Vân Tông cũng là bị tổn thương nguyên khí nặng nề trong trận chiến đó, từ đó mới không gượng dậy nổi.
Nối thật, thù của hai tông có thể nói là không đội trời chung!
Nhưng vấn đề là, bây giờ Vạn Kiếm Tông là một trong ba đại tông môn mạnh nhất ở cả Vô Biên giới, thực lực của bọn họ quá mạnh!
Tiểu tông môn như U Vân Tông không thể chọc vào!
Bọn hắn không biết Diệp Viễn lấy đâu ra gan lớn như vậy mà lại dám vuốt râu hùm Vạn Kiếm Tông.
Nhưng mà thông qua trận vừa rồi, Lạc Thanh Phong đã thanh tỉnh nhận thức ra, chiến lực thực sự của Diệp Viễn, e là cũng không hề dưới hắn.
Huống hồ cả tông môn U Vân Tông đều là do Diệp Viễn cứu, bây giờ Diệp Viễn muốn làm gì, hắn đều nguyện ý làm hậu thuẫn cho Diệp Viễn!
Đúng vào lúc này, hai mắt Diệp Viễn bỗng nhiên híp lại, lạnh lùng nói: “Bằng hữu nếu đã tới rồi, cớ gì không hiện thân gặp mặt? Nếu truyền ra ngoài, người khác còn cho rằng U Vân Tông ta không hiểu đạo đãi khách.”
Đám người Lạc Thanh Phong biến sắc, có người lẻn vào chủ điện, vậy mà bọn hắn lại không hề hay biết!
Một bóng nữ tử mặc áo lụa mỏng màu lam nhạt phiêu nhiên từ mái hiên hạ xuống, khiến cho người ta cảm thấy nhiệt độ cả đại điện bỗng nhiên giảm xuống vài độ.
Nữ tử lãnh nhược băng sương, nhưng lại là quốc sắc thiên hương, vừa đứng ở kia liền khiến cho người ta cảm thấy một loại cảm giác lạnh lùng tựa như cách xa ngàn dặm, đây mới đích thực là băng sơn mỹ nhân đúng nghĩa!
Nhìn thấy vị nữ tử này, ba người Tần Nham đều biến sắc!
“Doãn Yên Hoa!”
Diệp Viễn nhìn thấy nữ tử này, không khỏi có chút kinh ngạc, U Vân Tông có đại trận hộ tông thủ hộ, vậy mà nữ tử này lại có thể tiêu nhiên lẻn vào trong đại điện.
Doãn Yên Hoa uyển chuyển cúi đầu với Diệp Viễn, nhưng lại không hề lên tiếng.
Diệp Viễn nhàn nhạt cười, cao giọng nói: “Chẳng lẽ là trong lòng các hạ vẫn còn ôm tâm lý may mắn? nếu đã tới rồi thì cứ cùng tiến tới, chẳng phải là càng thêm náo nhiệt sao?”
Lạc Thanh Phong không khỏi âm thầm kinh hãi trong lòng, vậy mà lại vẫn còn thêm một người nữa!
Quả nhiên, Diệp Viễn vừa nói xong, một bóng thanh niên mặc áo dài màu đen từ trong góc vọt ra.
“Quách Đào Quần! Các người…!” Tần Nham nhìn thấy hai người này, hận là không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Quách Đào Quần nhìn Diệp Viễn, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên người Tần Nham, cười nói: “Ha ha, đệ nhất đệ tử Vạn Kiếm Tông, vậy mà lại ở nam vực man hoang chi địa gãy kích trầm sa, tin tức này mà truyền về bắc vực, nghĩ đến thôi cũng đã thấy náo động không nhỏ đâu!”
Tần Nham lại cười lạnh đáp: “Quách Đào Quần, ngươi bớt ở đây mèo khóc chuột đi! Có bản lĩnh thì ngươi tự đi so với tên tiểu tử kia đi!”
Quách Đào Quần kinh ngạc, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Diệp Viễn, bật cười nói: “Ồn ào cả nửa ngày, vậy mà ngươi lại bại trong tay tên tiểu tử này?”
Doãn Yên Hoa và Quách Đào Quần đều vừa mới vào tới đại điện chưa được bao lâu, căn bản không nhìn thấy cuộc đối đầu giữa Diệp Viễn và Tần Nham.
Quách Đào Quần còn cho rằng, là Lạc Thanh Phong đánh trọng thương Tần Nham, vừa lúc đi ra chế giễu một phen.
Lúc này, Doãn Yên Hoa vẫn luôn một mực không lên tiếng lại đột nhiên cất lời: “Người thiếu niên này, không hề đơn giản!”
Quách Đào Quần lại kinh ngạc lần nữa, cuối cùng cũng cẩn thận đánh giá lại Diệp Viễn.
Hắn vốn cho rằng Diệp Viễn có thể gọi Doãn Yên Hoa và mình ra là bởi trong đại điện này có trận pháp gì đó.
Bây giờ xem ra, không hề đơn giản như vậy.
Thiếu niên tuổi không quá mười sáu này, dường như có gì đó không giống bình thường.
Thực lực của Tần Nham, Quách Đào Quần đã quá rõ ràng. Cho dù có gặp phải Hồn Hải tầng một bình thường, cũng chưa chắc đã rơi vào thế hạ phong.
Quách Đào Quần trước đó còn cho rằng, thực lực của vị tông chủ U Vân Tông này rất mạnh, Tần Nham mới bị thua, không ngờ rằng lại là do người thiếu niên trước mắt này.
Người thiếu này mới là Hóa Hải tầng một, vậy chẳng phải là nói… hắn có thể đánh bại đối thủ cao hơn hắn cả một cảnh giới lớn?
Sự cả kinh này, thật không hề nhỏ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất