Chương 476: Lời mời ngoài dự liệu.
“Tần Nham thật sự là do ngươi đả thương?” Quách Đào Quần hỏi thẳng.
Diệp Viễn khẽ nhíu mày đáp: “Phải thì sao, không phải thì sao?”
“Khụ khụ, cái này sao… nếu phải, ta muốn nói… đánh hay lắm!” Lời nói của Quách Đào Quần bỗng nhiên xoay chuyển, làm ngay cả Diệp Viễn cũng có chút không kịp phản ứng lại.
Tần Nham nghe những lời này, tức đến nỗi cổ họng ngòn ngọt như muốn phun máu, thương thế cũng vì vậy mà lại phát tác.
Hắn nhìn nhìn Quách Đào Quần, hận không thể nuốt sống tên đó.
“Tên Tần Nham này, ta đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, chỉ đáng tiếc vẫn luôn không tìm ra cơ hội. Bây giờ tiểu huynh đệ ngươi lại hoàn thành tâm nguyện của ta, thật là khiến ta thấy thân thiết bội phần!” Quách Đào Quần cười hi hi nói, khiến ai ai cũng đều kinh ngạc một trận.
Nói rồi, Quách Đào Quần lại như quen biết đã lâu mà khoác tay lên vai Diệp Viễn, bộ dạng đó nhìn vào giống như huynh đệ tương giao nhiều năm vậy.
Ban đầu Diệp Viễn còn cực kỳ cảnh giác, sau đó phát hiện Quách Đào Quần này không có ác ý với mình, nên cũng tùy theo hắn.
Quách Đào Quần kéo Diệp Viễn nói một hồi, đại để đều là những lời chửi bới Tần Nham, Diệp Viễn cũng không phân rõ được thật giả.
Tần Nham ở một bên nghe, cả khuôn mặt đều biến thành đen như đít nồi.
Có điều bây giờ hắn đã như cá nằm trên thớt cho nên cũng không dám có động tác gì.
Tên Diệp Viễn này đúng là một tên điên, vậy mà lại dám gây hấn với Vạn Kiếm Tông, thật sự đắc tội với hắn, không biết hắn sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.
“Đúng rồi, hình như vừa nãy ta nghe thấy các ngươi nói muốn giữ Tần Nham làm con tin?”
Diệp Viễn nhìn Quách Đào Quần một cái, nhẹ gật đầu.
“Ha ha, huynh đệ ngươi quả nhiên có dũng khí! Người cả đời Quách Đào Quần ta bội phục không có bao nhiêu, ngươi chính là một trong số đó!”
Nhìn bộ dạng đó của Quách Đào Quần, giống như là được hắn bội phục thì vinh dự lắm vậy.
Diệp Viễn mặc kệ hắn, hỏi lại: “Rốt cuộc ngươi là ai? Tự tiện xông vào chủ điện của U Vân Tông ta, e là không ổn cho lắm?”
Quách Đào Quần cũng không biết xấu hổ, tự hào nói: “Ta là Quách Đào Quần đại đệ tử của Thiên Võ Tông, vị đại mỹ nữ này chính là Băng Vân Tiên Tử đại danh lẫy lừng của Huyền băng Tông - Doãn Yên Hoa!”
Lúc Quách Đào Quần giới thiệu Doãn Yên Hoa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lấy lòng, nhìn dáng vẻ thậm chí còn có chút nịnh nọt.
Có điều Doãn Yên Hoa lại không nể mặt mũi chút nào, vẫn một mặt lạnh băng như cũ, giống như vốn dĩ không nghe thấy lời Quách Đào Quần nói.
Nhưng mà nghe Quách Đào Quần giới thiệu, lúc này Diệp Viễn mới chợt bừng tỉnh ngộ, hóa ra đệ tử đứng đầu của ba đại tông môn ở bắc vực lại đều đang tụ họp ở U Vân Tông!
Xem ra chuyến đi này của Mai Trăn cũng không phải là không thu được chút gì, chí ít cũng khiến cho ba đại tông môn phái người đến điều tra một chuyến.
Diệp Viễn nhìn ba người một lượt, thở dài nói: “Đệ tử đại tông như các ngươi cũng thật là nhàn rỗi, đã sắp chết đến nơi rồi, lại vẫn còn chơi trò đấu tranh nội bộ! Xem ra Vô Biên giới an nhàn quá lâu nên trên người các ngươi đều đã không còn chút cảnh giác nào nữa rồi!”
Lời nói này khiến Quách Đào Quần sững người, hiếu kỳ nói: “Tiểu huynh đệ nói lời này là có ý gì? Khó tránh khỏi nghe có chút giật gân đi!”
Nghe Diệp Viễn nói, Doãn Yên Hoa lạnh như băng cũng lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ, không biết Diệp Viễn có ý gì trong lời nói.
Diệp Viễn thấy biểu tình của hai người này thì biết là Mai Trăn là đi đến Vạn Kiếm Tông trước tiên, hơn nữa còn bị bắt giam lại, căn bản là không có thời gian đi thông báo cho hai tông còn lại.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn đám người Tần Nham một cái, lạnh lùng nói: “Hừ! Vạn Kiếm Tông đúng là một đám gia hỏa thành sự không có bại sự có thừa!”
Từ lúc biết được Cuồng Phong giới có một cao thủ Vô Lượng Cảnh, ba người Tần Nham đã biết được tình thế của Vô Biên giới nguy cấp đến cỡ nào.
Cho nên lúc này bị Diệp Viễn trừng mắt, bọn họ cũng không dám phản bác.
Nếu như bởi vì bắt giam Mai trưởng lão mà dẫn đến Vô Biên giới hoàn toàn tan tác thất thủ, Vạn Kiếm Tông chính là tội nhân của cả Vô Biên giới.
Nhìn biểu tình của đám người Tần Nham, Quách Đào Quần và Doãn Yên Hoa lại càng khả nghi.
Chẳng lẽ, nam vực đã thật sự xảy ra chuyện lớn gì hay sao?
Tử Thần Tông nhất thống nam vực, dường như cũng chẳng phải là chuyện gì lớn.
Ngay sau đó, Diệp Viễn kể đơn giản lại một lượt chuyện Cuồng Phong giới xâm lược cho hai người họ, sắc mặt hai người đều trở nên vô cùng ngưng trọng.
Có thế nào bọn hắn cũng không ngờ tới, Vô Biên giới lại sẽ xảy ra những việc như vậy!
Nhưng sự thật chắc như sắt thép trước mặt, khiến bọn hắn không thể không tin.
Bây giờ cuối cùng thì bọn hắn cũng biết, vì sao Diệp Viễn lại mắng Vạn Kiếm Tông thành sự không có bại sự có thừa rồi.
“Tiểu huynh đệ, nếu như mọi chuyện đúng như những gì ngươi nói, vậy chẳng phải là Vô Biên giới đang ở trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc sao?” Lúc này, trên mặt Quách Đào Quần đã không còn vẻ bỡn cợt nữa, mà thay vào đó là sự ngưng trọng không nói ra được.
“Ngàn cân treo sợi tóc thì cũng không đến nỗi, bởi vì cho dù thông đạo hai giới có được đả thông, thì cũng không chịu được cho cường giả Vô Lượng Cảnh thông qua. Nếu Phong Hoàng muốn thông qua thông đạo hai giới, nhất định phải cần đến trận sư Hoàng cấp không ngừng gia cố vách tường trong thông đạo, cho đến khi hoàn toàn ổn định lại. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, Cuồng Phong giới và Vô Biên giới vẫn trong trạng thái thế lực ngang nhau. Nhưng nếu như Vô Biên giới vẫn còn chia năm xẻ bảy thế này thì bị hủy diệt cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Quách Đào Quần lộ ra vẻ bừng tỉnh, đạo lý Diệp Viễn nói rất đơn giản, đó chính là Vô Biên giới cùng đồng tâm hiệp lực chống lại ngoại địch.
Nhưng thân ở bắc vực như Quách Đào Quần lại biết rất rõ, đây quả thực chính là việc không thể nào!
Tông môn bắc vực san sát, ngoại trừ ba đại tông môn, còn có rất nhiều tông môn lớn nhỏ không đều.
Tâm tư những tông môn này lại không hề giống nhau, không có người đứng ra nhất hô bách ứng, căn bản là không có cách nào khiến cho bọn hắn đồng tâm hiệp lực.
Nếu như đến lúc đó từng người ứng chiến thì Vô Biên giới cách hủy diệt quả thực không còn xa.
“Hít… may mà Thiên Võ Tông và Huyền Băng Tông bọn ta nắm được một chút tin tức, phái hai người chúng ta một đường theo Tần Nham tới đây, nếu không thật sự đã không biết Vô Biên giới lại xảy ra đại sự kinh thiên động địa như vậy! Không được, chuyện này vô cùng trọng đại, ta phải lập tức trở về bẩm báo tông chủ đại nhân, sớm có chuẩn bị!”
Nói rồi, Quách Đào Quần quay người muốn đi gấp, lúc đi qua bên cạnh Doãn Yên Hoa, Quách Đào Quần lại đổi một bộ mặt tươi cười, hỏi: “Băng Vân muội tử, hay là… chúng ta cùng quay về?”
Doãn Yên Hoa cũng không hề nhìn hắn lấy một cái, mà lại nhẹ nhàng bước nhanh về phía Diệp Viễn.
“Không biết tục danh của sư đệ là…?” Doãn Yên Hoa hỏi.
“Diệp Viễn!”
“Thì ra là Diệp sư đệ, nếu như theo những gì Diệp sư đệ nói, nam vực đã nguy hiểm khó thủ, U Vân Tông đã là một hòn đảo cô độc, lẽ nào U Vân Tông các ngươi không có dự tính dời bắc?”
Diệp Viễn lại cảm thấy hơi ngoài dự liệu, hiển nhiên Băng Vân Tiên Tử này là người tâm tư linh động, hắn cũng không cần thiết giấu diếm, gật đầu đáp: “Không sai, đúng là chúng ta đang dự tính dời bắc!”
Doãn Yên Hoa nghe vậy, khẽ vuốt cằm nói: “Diệp sư đệ giam Tần Nham lại làm con tin, chắc chắn Vạn Kiếm Tông sẽ không chịu để yên. Không bằng Huyền Băng Tông chúng ta dành cho các ngươi một chỗ nương thân, không biết ý Diệp sư đệ thế nào?”
Doãn Yên Hoa lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tần Nham lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Tiên tử, Vạn Kiếm Tông ta và Huyền Băng Tông xưa nay giao hảo, sao ngươi có thể tùy ý làm ra hành động như vậy!” Tần Nham xuýt chút nữa lại phun ra một ngụm máu.
Lúc này, Quách Đào Quần vỗ gáy một cái, lại cũng nhảy vào, lại khoác vai bá cổ với Diệp Viễn nói: “Ha ha, ta và Diệp sư đệ vừa gặp đã thấy hợp nhau, hay là… đệ đến Thiên Võ Tông của ta đi!”
Nghe xong lời này thì Tần Nham không nhịn nổi nữa hai mắt trợn một cái rồi hôn mê bất tỉnh.