Chương 480: Hai trăm năm mươi.
Thảo dược cấp bốn không biết tên này, gọi là Thố Lục Thảo.
Tất nhiên loại thảo dược chuẩn cấp bốn này không phải là thứ gì hiếm thấy ở Thần Vực, nhưng mà ở Vô Biên giới lại là vật vô cùng hiếm có.
Ngay cả một số điển tịch dược lý trong “Bản Thảo Cương Mục” cũng không có ghi chép nào liên quan đến Thố Lục Thảo, những người được coi là luyện dược sư cao cấp kia không biết cũng là chuyện bình thường.
Sở dĩ Diệp Viễn nhìn trúng Thố Lục Thảo là bởi đây là một vị dược liệu chủ yếu của đan dược chuẩn cấp bốn Tử Tâm Hồn Dẫn Đan.
Tử Tâm Hồn Dẫn Đan này chính là phiên bản nâng cấp của Hồn Dẫn Đan, dùng để đột phá Hồn Hải Cảnh.
Chỉ là dược hiệu của Tử Tâm Hồn Dẫn Đan này lại hoàn toàn không còn ở cùng một đẳng cấp với Hồn Dẫn Đan.
Đối với việc đột phá của mình, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không dùng loại Hồn Dẫn Đan rác rưởi kia, lúc này vừa hay lại gặp được Thố Lục Thảo, tất nhiên là hắn muốn thu vào trong túi.
Hơn nữa Diệp Viễn ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết về giới luyện dược của Vô Biên giới, giá trị của Thố Lục Thảo này, tuyệt đối đáng giá trăm viên Nguyên tinh trung phẩm.
Thứ đồ chơi này cũng không hề thua kém chút nào so với dược liệu cấp bốn bình thường.
Hơn nữa bởi vì ở Vô Biên giới này Thố Lục Thảo cực kỳ hiếm thấy, vật hiếm thì quý, cái giá này Diệp Viễn cũng không cảm thấy thái quá bao nhiêu.
Chỉ là đối với người khác thì Diệp Viễn trở thành một tên ngốc nhiều tiền coi tiền như rác.
Thất Hải nhìn thấy một trăm viên Nguyên tinh trung phẩm, nhất thời hai mắt sáng lên, tinh thần cũng trở nên hoạt bát hơn, cứ như hai ngườu so với bộ dáng buồn bã ỉu xìu lúc trước vậy.
Phải biết, một trăm viên Nguyên tinh trung phẩm cũng xấp xỉ với giá tiền của dược liệu cấp bốn rồi.
Mà dược liệu cấp bốn, làm gì lại dễ kiếm như vậy?
Một cây dược liệu chuẩn cấp bốn bán ra với giá của dược liệu cấp bốn, việc làm ăn dễ dàng này đi đâu mà tìm được?
“Hê hê, thiếu niên, ta thấy ngươi tuổi tác còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, nhất định là kỳ tài ngút trời, con mắt tinh tường! Cây thảo dược này của ta là đoạt được từ trong miệng một con yêu thú cấp bốn, ta xuýt chút nữa thì chết trong bụng nó, vẫn may lão đầu ta chạy nhanh, cho nên một trăm viên Nguyên tinh trung phẩm, thực sự cũng không được coi là đắt!” Thất Hải mặt mày hớn hở nói.
Đám người nhìn thấy bộ dạng của Thất Hải, lại là một vẻ mặt xem thường.
Tên gia hỏa này mới có tu vi Ngưng Tinh Cảnh, làm sao có thể cướp được loại thảo dược này từ trong miệng một con yêu thú cấp bốn chứ?
Tên ngốc cũng biết, đây là đang lừa gạt thiếu niên kia mà thôi!
Có điều… tên thiếu niên kia không phải là một tên ngốc sao.
Quả nhiên, Diệp Viễn vậy mà lại gật đầu nói: “Ha ha, lão nhân gia, ta tin tưởng người.”
Xung quanh truyền đến âm thanh của từng trận cười nhạo, trong lòng Diệp Viễn lại cũng không phản đối.
Có điều tất nhiên hắn cũng sẽ không đi giải thích cái gì với đám người vô tri này cả.
Diệp Viễn biết, đúng thật là Thố Lục Thảo có cộng sinh với một loài yêu thú, thực lực có thể so với võ giả Hóa Hải trung kỳ của nhân loại.
Lão đầu Thất Hải này có thể sống mà quay về đã là may mắn trời ban rồi.
Mèo già hóa cáo, mặc dù lão đầu này chỉ có thực lực Ngưng Tinh Cảnh, nhưng mà nói không chừng cũng có một chút thủ đoạn giữ mạng riêng.
Cho nên, một trăm viên Nguyên tinh trung phẩm, quả thực cũng không coi là đắt!
“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta thành giao?” Thất Hải sợ Diệp Viễn hối hận liền vội vàng nói.
“Ha ha, thành giao!”
Hai người vừa nói xong, Diệp Viễn đang định thu lấy cây Thố Lục Thảo kia thì đột nhiên một giọng nói không hài hòa truyền tới.
“Dược thảo này ta cũng muốn lấy, một trăm năm mươi viên Nguyên tinh trung phẩm!”
Một người trẻ tuổi bỗng nhiên chặn ngang một gạch, trực tiếp nâng lên thêm năm mươi viên Nguyên tinh trung phẩm.
Nhìn thấy người trẻ tuổi này, những chủ quầy còn lại đều thức thời ngậm miệng lại, cảm thấy hắn giống như một bệnh dịch vậy.
Diệp Viễn thấy vậy hơi nhướng mày một cái, tên tiểu tử này rõ ràng là muốn gây khó dễ với mình đây mà.
“Lão nhân gia, ta trả hai trăm viên!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
So Nguyên tinh, đúng là Diệp Viễn không sợ ai.
Lần trước lúc chưa biết về bí cảnh, Diệp Viễn đã lừa gạt được từ Thiên Càn Tông một lượng Nguyên tinh lớn.
Sau này ở Cuồng Phong giới, để cảm tạ Diệp Viễn, Tiêu gia cũng tặng một lượng lớn Nguyên tinh, cơ bản Diệp Viễn vẫn chưa động đến.
Tên tiểu tử này so giàu với mình?
Thật đúng là mắt chó của hắn bị mù!
“Ta hai trăm năm mươi viên!” Tên trẻ tuổi đó lại lên tiếng.
“Phù phù...”
Lần này, những người xem náo nhiệt bên cạnh đều không nhịn được nữa, không khỏi phì cười.
Diệp Viễn nghe xong cũng vui vẻ, hóa ra tên tiểu tử này là một tên hề, đến để chọc cười?
Thấy mọi người cười nhạo, nhất thời tên trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng lại, một hộ vệ Hóa Hải tầng bốn phía sau hắn vội vàng tiến tới nói nhỏ bên tai hắn vài câu.
Tên trẻ tuổi bỗng nhiên bừng tỉnh, mặt đỏ đến mang tai.
Hắn trừng mắt nhìn xung quanh một lượt, tức giận nói: “Cười cái gì mà cười? Còn cười nữa, có tin ta đập hết sạp hàng của các ngươi không? Để cha ta thu lại thẻ bài của các ngươi, cho các ngươi không có chỗ mà đứng trong Hân Dương Thành!”
Những chủ quầy hàng kia đúng là đã dính chiêu này, lập tức thu lại bộ mặt cười cợt.
Tên trẻ tuổi đó thấy vậy thì cười đắc ý, nhìn Diệp Viễn một cái như để thị uy.
Diệp Viễn cũng đoán được thân phận không bình thường của tên trẻ tuổi này, nhưng mà chính bản thân hắn cũng xuất thân là một công tử hoàn khố, chẳng lẽ còn sợ một tên quần là áo lượt không đứng đắn sao?
Chỉ thấy hắn ha ha cười nói: “Lão nhân gia, ta không ra được hai trăm năm mươi, ta ra ba trăm, ha ha.”
“Ta ra năm trăm! Dược thảo này nguyên lực dồi dào, ta thấy không tệ, mang về ăn hẳn là có thể tăng thêm không ít nguyên lực!” Tên trẻ tuổi hung hăng nói.
Diệp Viễn không còn gì để nói, tên tiểu tử này lại muốn mang Thố Lục Thảo về ăn sống, thật đúng là phung phí của trời!
Thực ra đa số dược liệu đều có thể ăn sống, nhưng mà có rất ít người làm như vậy, bởi vì như vậy quá lãng phí!
Hơn nữa căn cứ vào thuộc tính khác nhau của nguyên lực mà võ giả tu luyện, có khả năng một số dược liệu còn đối nghịch với công pháp tu luyện, khiến làm nhiều lợi ít thậm chí còn ảnh hưởng tới tu vi.
Tên tiểu tử này chả biết cái mô tê gì, đơn thuần là không có việc gì làm nên đi gây sự mà!
Đương nhiên Diệp Viễn không biết, tên trẻ tuổi này chính là rảnh rỗi nên thích đi gây sự.
Nói ra, cũng có chút giống với chủ nhân của thân thể này.
Tên trẻ tuổi tên là Kim Bằng, là con trai của Kim Phụng - thành chủ Hân Dương Thành.
Thành chủ Hân Dương Thành này có tu vi Hóa Hải tầng bảy, cái này ở một quốc gia thế tục cũng được xem là ghê gớm rồi, thậm chí còn lợi hại hơn so với trưởng lão của một số đại tông.
Thực tế, mặc dù trên danh nghĩa Hân Dương Thành này thuộc về Yến Quốc, thế nhưng căn bản chính là nước trong nước, từ trước đến nay Kim Phụng đều là nghe điệu không nghe tuyên.
Nếu như không phải có con quái vật khổng lồ U Vân Tông này ở đây áp chế, e là Kim Phụng này tự lập làm vương rồi cũng nên.
Tên Kim Bằng này ỷ vào quyền lực của cha hắn, thường xuyên làm xằng làm bậy, hãm hại võ giả ở Hân Dương Thành.
Dần dần trở thành tiếng xấu lan xa.
Mà Kim Phụng cha của hắn cũng là một tay vơ vét của cải, những võ giả bày quầy bán hàng này nhất định phải được sự cho phép của phủ thành chủ, lĩnh một tấm thẻ bài ở phủ thành chủ mới được phép kinh doanh.
Chất lượng của tấm thẻ bài này vô cùng kém, hơn nữa chỉ có hiệu lực trong vòng một tháng, nhưng mà dựa vào cảnh giới khác nhau của các chủ quầy hàng để thu phí từ năm mươi viên Nguyên tinh hạ phẩm đến năm mươi viên Nguyên tinh trung phẩm!
Võ giả đến đây bày bán hàng, mỗi năm đâu chỉ mất có mười vạn.
Chỉ tính riêng phí thẻ bài, cũng đã là một con số đáng sợ rồi!
Nhưng mà thực lực của Kim Phụng cực mạnh, những chủ quầy hàng này cũng chỉ đành cam chịu vận mệnh bị bóc lột mà thôi.
Nghe thấy báo giá của Kim Bằng, Diệp Viễn nhíu mày lại.
Tên tiểu tử này không cần suy nghĩ đã tăng thêm giá, là chủ tâm phá đám.
Cứ tiếp tục như vậy, bất luận là mình có thêm bao nhiêu, e là hắn cũng sẽ cứ thế tăng thêm.
Chẳng lẽ… mình nhất định phải ra tay?
“Kim thiếu gia, thảo dược này ta đã bán cho hắn rồi, ngươi có trả giá cao hơn nữa ta cũng không bán!”
Điều khiến cho tất cả mọi người không ngờ tới là, lão đầu Thất Hải này lúc này lại mở miệng nói.
------------
Hai trăm năm mươi - 250: Tiếng Trung còn có nghĩa là đồ ngốc. Hi hi