Chương 479: Một trăm viên thì một trăm viên.
Mặc dù thông đạo hai giới chưa được đả thông, nhưng một lượng lớn võ giả cảnh giới thấp từ Cuồng Phong giới đã tràn vào.
Tử Thần Tông đã thông qua những võ giả cảnh giới thấp này, khống chế dường như toàn bộ các quốc gia thế tục ở nam vực.
Sau khi đệ tử U Vân Tông chạy ra khỏi U Vân Tông qua một truyền tống trận nhỏ, dưới sự sắp xếp của Diệp Viễn, lập tức chia thành từng tốp nhỏ, cải trang thành võ giả bình thường tầng chót nhất, chia nhau chạy tới một số thành thị ở biên cảnh.
Mà nhóm người Diệp Viễn, lại là nhóm cuối cùng.
Truyền tống trận ở giữa nam vực và bắc vực, phần lớn đều đặt ở trong những thành thị biên cảnh này.
Đương nhiên, có khi bây giờ những truyền tống trận này đã bị Tử Thần Tông khống chế rồi.
U Vân Tông chỉ có thể giữ vững được sơn môn, còn các quốc gia thế tục, bọn họ đã không có sức mà bận tâm nữa.
Sau khi thông đạo hai giới bị đả thông, vô số võ giả cảnh giới thấp tràn vào, loại đạo lý quan trọng này, tất nhiên Tử Thần Tông không thể bỏ qua, ngay cả chỗ vắng vẻ như Hân Dương Thành cũng không ngoại lệ.
Về cơ bản, những thành trì này đều có võ giả Hóa Hải Cảnh tọa trấn, vững chắc khống chế truyền tống trận.
Hiện giờ đặc điểm của những thành thị biên cảnh này, chính là dễ vào khó ra, bắc vực muốn thông qua truyền tống trận mà vào thì không sao, nhưng nếu như muốn trở về thì cực kỳ khó khăn.
Mỗi một thành thị biên cảnh đều có một võ giả Hóa Hải Cảnh cấp cao tọa trấn, căn bản là người bình thường không thể đi qua!
Nếu không phải số lượng võ giả Hồn Hải Cảnh quá ít, thì thậm chí Tử Thần Tông còn phái võ giả Hồn Hải Cảnh đến tọa trấn những thành thị biên cảnh này mất.
Có điều, võ giả Hóa Hải Cảnh cấp cao đã là nhân vật vô cùng cường đại ở nam vực rồi, ngoại trừ những tầng lớp cao của các đại tông môn ra, võ giả bình thường có thể thắng được bọn họ lại càng ít hơn.
Cho dù là một trong số tám đại tông môn như U Vân Tông cũng có cực ít người có thể miễn cưỡng vượt qua, hơn nữa cũng không thể bảo đảm võ giả Hóa Hải Cảnh cấp cao không phá vỡ được truyền tống trận.
Cũng là chiêu ve sầu thoát xác này của Diệp Viễn quá ngoài dự liệu của Tử Thần Tông, những người đóng giữ những thành thị biên cảnh này vẫn còn chưa kịp tỉnh táo lại, nếu không, muốn đột phá đi qua, chính là đã khó lại càng thêm khó.
Thời gian mấy ngày này, U Vân Tông đã chia thành mấy nhóm thâm nhập vào những thành thị biên cảnh đó, đồng thời đã hẹn trước hôm nay sẽ cùng nhau ra tay, cưỡng ép vượt quan!
Hai người Thiên Phong và Lạc Thanh Phong đều là cường giả Hồn Hải Cảnh, đối phó với võ giả Hóa Hải Cảnh đương nhiên là không thành vấn đề.
Phía Hân Dương Thành có Diệp Viễn tọa trấn, đối phó với Hóa Hải Cảnh hậu kỳ cũng không phải là vấn đề gì to tát lắm.
“Rất nhiều người đều cho rằng bố trí truyền tống trận là một công trình vĩ đại hạng nhất, thực ra bố trí truyền tống trận cỡ nhỏ chỉ có thể tiếp nhận được ba đến năm người đi qua, hơn nữa chỉ truyền tống trong phạm vi trăm dặm thì cũng không phải là việc gì khó. Nhưng mà loại truyền tống trận này công dụng cực ít, võ giả có cước trình nhanh, thì không đến một canh giờ là có thể đến, cho nên loại truyền tống trận này công dụng rất ít, rất dễ dàng bị sao nhãng, đây cũng coi như là dưới chân đèn thì tối.” Diệp Viễn cười nói.
“Ha ha, hay cho một câu dưới chân đèn thì tối! Diệp sư đệ, không những thực lực của đệ siêu quần, mà dũng khí can đảm này càng hơn người một bậc! Nếu như không có đệ, cho dù chúng ta có giữ vững được U Vân Tông thì cuối cùng cũng vẫn khó thoát khỏi cái chết!” Thiên Vũ nói.
“Đúng vậy! Nếu như không phải chiêu ve sầu thoát xác này, Tử Thần Tông nhất định sẽ phản ứng trong thời gian ngắn nhất thông báo cho các thành thị biên cảnh chặn đường chúng ta. Một khi bọn chúng phá hỏng truyền tống trận, chúng ta có chắp cánh cũng không thể thoát được!” Mạc Vân Thiên nói.
Diệp Viễn chỉ cười, nói tránh sang việc khác: “Chúng ta vẫn là nên đi xem chỗ truyền tống trận trước đi, đã hẹn trước với tông chủ giờ tý hôm nay sẽ động thủ, thăm dò rõ ràng tình hình xung quanh truyền tống trận trước thì tốt hơn.”
Đám người rối rít gật đầu, cùng nhau đi về phía truyền tống trận.
Mặc dù vị trí của Hân Dương Thành xa xôi, nhưng mà ở đây trời cao hoàng đế xa, lực khống chế của Yến Quốc với nơi này vô cùng lỏng lẻo.
Do thợ săn yêu thú ở đây ra vào Rừng Sâu Vô Biên rất nhiều, cho nên Hân Dương Thành vô cùng phồn vinh.
Chính vì trong hoàn cảnh như vậy nên thực lực của võ giả ở Hân Dương Thành đều có chút cường đại, nơi nào trên phố cũng có thể thấy võ giả Ngưng Tinh Cảnh, thậm chí còn có một số ít võ giả Hóa Hải Cảnh sơ kỳ.
Vì vậy mấy người bọn Diệp Viễn đi lại trong thành, cũng sẽ không thu hút sự chú ý của bao nhiêu người.
Ở đây đâu đâu cũng là phường thị, các võ giả tự phát bày quầy hàng trên đường phố.
Đám người Diệp Viễn đi qua hai con phố, Diệp Viễn bỗng dưng dừng lại trước một quầy hàng.
Trưởng quầy là một lão giả Ngưng Tinh Cảnh, nhìn qua bề ngoài thì thấy tướng mạo có hơi xấu xí.
“Lão nhân gia, gốc dược thảo này của người bán thế nào?” Diệp Viễn chỉ một gốc dược thảo trên quầy hàng hỏi.
Lão giả đó đang buồn bực ngán ngẩm, thấy có người tới mua đồ, thản nhiên liếc Diệp Viễn một cái, nói: “Năm mươi viên Nguyên tinh trung phẩm, không nhận Nguyên tinh hạ phẩm!”
“Cái gì? Một gốc dược thảo chuẩn cấp bốn mà ngươi bán năm mươi viên Nguyên tinh trung phẩm? Sao ngươi không đi cướp đi?” Thiên Vũ nghe vậy xuýt chút nữa nhảy dựng lên nói.
Lão giả kia cũng không thèm quan tâm đến Thiên Vũ, nhàn nhạt nói tiếp: “Có muốn mua hay không, không mua thì xéo đi, đừng cản trở lão đầu ta đi ngủ!”
Diệp Viễn lại thuận tay móc ra năm mươi viên Nguyên tinh trung phẩm, nói: “Đây là năm mươi viên Nguyên tinh trung phẩm, lão nhân gia người đếm đi.”
Lão đầu đó thấy Diệp Viễn mắt cũng không chớp liền móc ra năm mươi viên Nguyên tinh trung phẩm, hai mắt không khỏi sáng lên, lập tức lấy lại tinh thần.
Bên cạnh có không ít trưởng quầy nhìn thấy tình huống này, không nhịn được bắt đầu bàn luận.
“Đúng là kẻ ngốc lắm tiền, dược thảo này không rõ lai lịch, căn bản cũng không có ai biết tên, càng không có ai biết công dụng, tên tiểu tử này mua về, không phải là để cho lợn ăn đấy chứ?”
“Ha ha, lão đầu Thất Hải này đã hỏi qua hết luyện dược sư cấp cao trong thành một lượt, căn bản là không có ai biết dược thảo này. Tên tiểu tử này mới trẻ tuổi như vậy lại hỏi mua, không phải là nói cho chúng ta là hắn biết công dụng của loại thảo dược này chứ!”
“Không chừng là con cái phú hào nào ở đâu đến, nhiều tiền đốt đến sạch đi! Loại ngu đần này, ta thấy cũng nhiều rồi!”
“Ngươi xem hung chương trước ngực hắn, vẫn chỉ là một đan sư, không biết mua thảo dược chuẩn cấp bốn này về để làm cái gì. Đầu năm nay, đúng là kiểu người gì cũng có mà!”
Ngay cả tên dược thảo cũng không nói ra được, tất nhiên cũng chẳng có ai biết nó có thể dùng để luyện ra đan dược gì.
Hơn nữa dược thảo này chỉ có một gốc, chính là dù có người muốn dùng thử nghiệm, cũng không thể thử nghiệm ra được cái thành quả gì.
Lão đầu tên Thất Hải này đã bày lên quầy cả tháng nay rồi, nhưng vẫn không bán được cây thảo dược này.
Một gốc thảo dược giống như là vô dụng, hắn có bán rẻ hơn đi chăng nữa, cũng không có khả năng có ai đó sẽ tiêu uổng phí một khoản tiền lớn như thế.
Vừa rồi thấy Diệp Viễn hỏi gốc thảo dược này, Thất Hải liền tùy tiện nói ra một cái giá, năm mươi viên Nguyên tinh trung phẩm, cũng đã gần mua được một gốc dược liệu cấp bốn rồi!
Vốn dĩ hắn không nghĩ tới Diệp Viễn sẽ mua, ai ngờ rằng Diệp Viễn đến mày cũng không nhíu một cái, đã móc ra năm mươi viên Nguyên tinh trung phẩm!
Thất Hải ngồi dậy, không khỏi đánh giá lại Diệp Viễn, mãi sau, lão đầu này bỗng dưng cười nói: “Vừa rồi ta ngủ mơ mơ màng màng nên nhìn nhầm rồi, gốc thảo dược này phải là một trăm viên Nguyên tinh trung phẩm!”
Lời này vừa nói ra, các sư huynh đệ xung quanh Diệp Viễn nhất thời sát cơ nổi lên tứ phía.
Lão đầu này, ngồi một chỗ mà tăng giá, chỗ nào giống với đang làm ăn?
Căn bản chính là đang cướp tiền!
Một cái chớp mắt, đã tăng giá lên gấp đôi!
Diệp Viễn ha ha cười đáp: “Được! Một trăm viên thì một trăm viên!”