Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 497: Thánh địa đan đạo.

Chương 497: Thánh địa đan đạo.
Sau khi tiễn Phó Tông Hổ đi, Diệp Viễn và Thiên Phong cùng nhau theo Từ Tử Huy và Bao Tam Quý đi về phía Vô Phương Thành.
Trên đường đi, Từ Tử Huy và Bao Tam Quý càng cẩn thận hơn gấp mười lần.
Trong mắt bọn họ bây giờ Diệp Viễn đã không còn là một võ giả Hóa Hải Cảnh đơn giản nữa rồi.
Võ giả Hóa Hải Cảnh tầng hai giết chết võ giả Hồn Hải Cảnh tầng một, tiện tay bố trí một đạo phong ấn nguyên lực mà ngay cả cường giả Thần Du Cảnh cũng không giải được.
Thử hỏi, có tên thiếu niên thiên tài nào có thể làm được đến trình độ này không?
Đúng như Phó Tông Hổ nói, Diệp Viễn và các thiên tài lớp trẻ tuổi khác, đã có sự chênh lệch rất lớn.
Bao Tam Quý thì cũng coi như thôi đi, ngay cả Từ Tử Huy cũng mang bộ dáng vô cùng cẩn thận, Thiên Phong ở một bên lại cảm thấy rất là tự hào.
Từ Tử Huy và Bao Tam Quý nói chuyện với hắn vô cùng tôn trọng, Thiên Phong biết đây đều là nhờ vào phúc của Diệp Viễn.
Nếu không, đừng nói hắn có thể đi tham dự cuộc hội ngộ cao nhất của bắc vực lần này, mà e là Từ Tử Huy cũng đã sớm diệt U Vân Tông rồi.
Kỳ thật Thiên Phong cũng đã sớm dự liệu được loại trưởng thành này của Diệp Viễn, cho nên bị đệ tử vượt qua, hắn không những cảm thấy không mất mặt mà còn cảm thấy vô cùng tự hào.
Bởi vì thiên tài chưa xuất thế Diệp Viễn này chính là đệ tử của U Vân Tông.
Ngoài Thiên Phong ra, Nguyệt Mộng Ly và Tiêu Như Yên cũng đi cùng.
Nguyệt Mộng Ly bây giờ đã không thể rời xa khỏi Diệp Viễn, còn Tiêu Như Yên lại là muốn đến mở mang kiến thức một chút về thánh địa của giới luyện dược ở Vô Biên giới.
Đối với luyện dược sư của Vô Biên giới mà nói, Vô Phương Thành là một tòa thánh thành. Cho nên biết Diệp Viễn phải đi Vô Phương Thành, bất luận thế nào Thiên Phong cũng muốn đi xem thử.
Ở Vô Biên giới, Vô Phương Thành này có thể nói là nơi phồn thịnh nhất về thuật luyện dược, dường như tất cả luyện dược sư cao cấp nhất đều tập trung ở đây.
Đương nhiên, cái gọi là phồn thịnh này cũng không đáng để Diệp Viễn đặt vào trong mắt.
Về mặt luyện dược, ngoại trừ cảnh giới Đan Thần hư vô mờ mịt kia, đúng thật là chẳng có gì khiến hắn động tâm nữa.
...
Mấy ngày sau, cuối cùng một đoàn sáu người cũng đã đến Vô Phương Thành.
Vừa nhìn thấy thành trì khí thế hào hùng này, Thiên Phong lập tức kích động đến toàn thân phát run lên.
Đối với hắn mà nói, chuyến đi Vô Phương Thành lần này không khác gì hành hương. Còn về phần cuộc hội họp dường như là toàn bộ cường giả mạnh nhất tập hợp ở bắc vực kia cũng không có ý nghĩa gì lớn với hắn cả.
Bởi vì lần này hắn đến, thuần túy là hầu thái tử đọc sách. Ở trước mặt những người kia, căn bản là không có chỗ cho hắn lên tiếng.
“Vô Phương Thành, quả nhiên không hổ là thánh địa đan đạo của Vô Biên giới ta!” Thiên Phong không kìm lòng được mà lên tiếng.
Từ Tử Huy và Bao Tam Quý cũng tự hào nói: “Đương nhiên! Luận võ lực, Vô Phương Thành ta có lẽ không so được với tam tông, nhưng cho dù là ba đại tông môn, cũng phải lễ nhượng ba phần đối với thành chủ đại nhân! Bởi vì Vô Phương Thành ta, không có đan dược gì là không thể luyện ra được!”
Nghe những lời này, Thiên Phong cũng rất tán thành, nhưng Diệp Viễn lại không nhịn được mà “phì phì” cười một tiếng.
Hai tên gia hỏa này, tự đại cũng phải có giới hạn thôi chứ?
Cho dù là phụ tử nhà họ Cơ kiếp trước, cũng không dám nói ra những lời khoác lác kiểu này, chứ đừng nói là một cái thành trì nho nhỏ ở hạ giới.
Ếch ngồi đáy giếng, chính là câu dùng để miêu tả chính xác nhất về hai người này.
Từ Tử Huy lão luyện thành thục, còn tính cách của Bao Tam Quý lại có phần bộp chộp, thấy Diệp Viễn khinh thường như vậy, không nhịn được nói: “Diệp thiếu gia lần đầu đến bắc vực, e là vẫn còn chưa biết sự cường đại của Vô Phương Thành ta! Chỉ cần người nán lại ở đây vài ngày thì có thể cảm nhận được thực lực đan đạo của Vô Phương Thành ta mạnh đến cỡ nào!”
Mặc dù Bao Tam Quý khó chịu, nhưng cũng không dám đắc tội với Diệp Viễn. Lúc ở U Vân Tông, Diệp Viễn không hề truy cứu tội mạo phạm của hắn, đã khiến Bao Tam Quý vô cùng cảm kích rồi.
Cho nên lúc này tuy trong lời nói có ý bất mãn, nhưng lại nói vô cùng uyển chuyển.
Tất nhiên là Diệp Viễn chẳng thèm chấp nhặt với hắn, cười nói: “Được được, mấy ngày này ta sẽ cẩn thận cảm nhận một chút.”
Nói là cảm nhận, nhưng lại không có chút thành ý nào.
Bao Tam Quý bất đắc dĩ, lại cũng không dám tranh cãi với Diệp Viễn.
Trong mắt bọn họ bây giờ thân phận địa vị của Diệp Viễn đã không phải là bình thường nữa rồi.
“Ha ha, hai vị đừng coi thường Diệp Viễn, trình độ đan đạo của hắn còn mạnh hơn nhiều so với lão phu!”
Diệp Viễn không hề lên tiếng, nhưng Thiên Phong lại không nhịn được nói.
Hai người sững sờ: “Diệp thiếu gia lại còn là một luyện dược sư nữa sao?”
Diệp Viễn cười lấy ra hung chương Đan sư đeo lên, cười nói: “Ha ha, đúng vậy, mọi người không nói xém chút ta cũng quên mất cái này!”
Hung chương này đối với người khác mà nói là một vinh hạnh chí cao vô thượng, nhưng Diệp Viễn thì lại không quan tâm đến thứ đồ chơi này, cho nên bình thường đều vứt ở trong nhẫn trữ vật.
“Đan… Đan sư...”
Từ Tử Huy kinh ngạc, đây mà coi như là luyện dược sư sao?
Ở Vô Phương Thành, đừng nói là Đan sư, ngay cả đại Đan sư cũng chỉ là cấp bậc học nghề.
Đạt tới chuẩn Đan Vương mới miễn cưỡng có thể được một số thế lực nhỏ xem trọng. Lại tiến thêm một bước nữa đạt tới cảnh giới Đan Vương, mới coi như là đăng đàn nhập thất, trở thành khách khanh của các đại thế lực.
Có điều ở Vô Phương Thành này Đan Vương cũng không tính là gì, Đan Vương trung cấp giống như Thiên Phong thì vơ một cái được cả nắm.
Thiên Phong thấy Diệp Viễn lấy phù hiệu ra thì không nhịn được mắng: “Tên tiểu tử này, đúng thật là, bao nhiêu lầu rồi mà cũng không đi tham gia khảo hạch của công hội luyện dược sư lấy một lần, ngày ngày lấy hung chương Đan sư ra chơi vui lắm hay sao?”
Diệp Viễn cười nói: “Hung chương chỉ là một cái đánh dấu, không đại diện cho trình độ cao, không có cũng không có nghĩa là trình độ thấp. Khảo hạch của công hội luyện dược sư chỉ là cơ sở, không làm tiêu chuẩn được.”
“Nói thì nói như thế, nhưng có được sự công nhận của công hội luyện dược sư thì cũng có thể tránh được rất nhiều chuyện phiền phức không phải sao?” Thiên Phong khuyên nhủ.
Đối với tuyệt đại đa số luyện dược sư mà nói, thi lấy hung chương chính là việc bất di bất dịch, Thiên Phong cũng không ngoại lệ, cho nên hắn tận tình khuyên nhủ Diệp Viễn đi tham gia khảo hạch một lần.
Dù sao địa vị của luyện dược sư là vô cùng được tôn kính.
Ở trong tình huống không bắt buộc, không ai lại muốn đắc tội với luyện dược sư, đặc biệt là luyện dược sư cấp cao.
Diệp Viễn nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu nói: “Ha, vẫn là bỏ đi. Ta sợ ta đi công hội luyện dược sư rồi Đan Vương này Đan Hoàng kia lại muốn thu nhận ta làm đồ đệ, ngược lại lại càng phiền phức hơn.”
Thiên Phong nghe xong cũng không còn gì để nói, hắn biết điều Diệp Viễn nói là sự thật.
Trình độ của Diệp Viễn về mặt đan đạo, vượt xa hắn tận mấy con phố còn chưa hết, nếu thực sự đi tham gia khảo hạch luyện dược sư, được một số nhân vật lớn nhìn trúng cũng là chuyện bình thường.
Có điều, lời này hai người Từ Tử Huy nghe được, lại là lời cuồng vọng vô cùng.
Bọn hắn thừa nhận võ đạo của Diệp Viễn rất lợi hại, nhưng đan đạo lại không phải là thứ có được trong ngày một ngày hai, cho dù là ngộ tính có cao hơn đi chăng nữa, cũng rất khó trong thời gian ngắn có thể đào tạo được một cường giả đan đạo chân chính.
Diệp Viễn còn chưa qua mười sáu tuổi, lại vừa có thành tích cực kỳ cao trên võ đạo, thì làm sao có thể cũng là tài năng xuất chúng về đan đạo được?
Có điều bọn họ cũng biết thân phận của Diệp Viễn không phải tầm thường nên chỉ xem Diệp Viễn làm ra vẻ.
Người trẻ tuổi mà, thích sĩ diện cuồng vọng một chút cũng có thể lý giải được. Hơn nữa, không phải người ta cũng có đủ tư cách để cuồng vọng hay sao?
“Rõ ràng là sợ mình không thông qua được, lại còn tìm lý do hạ lưu này để trốn tránh khảo hạch, thật đúng là không biết trời cao đất dày! Ở đây là Vô Phương Thành, thiên tài trẻ tuổi không biết có bao nhiêu, ngươi tính là cái thá gì, dựa vào cái gì mà khiến Đan Hoàng nhận ngươi làm đồ đệ?”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên, trong lời nói tràn đầy vẻ khinh miệt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất