Chương 496: Không có địch thủ.
Lần nữa trở lại U Vân Tông, Mai Trăn cảm thấy như đã cách cả một đời.
Bị Vạn Kiếm Tông bắt giam lại, Mai Trăn mới biết, kẻ năm đó suýt chút nữa khiến U Vân Tông bị hủy diệt lại chính là Vạn Kiếm Tông!
Hắn tự báo gia môn, căn bản chính là đưa dê vào miệng cọp.
Những ngày mới bị bắt, hắn bị phong ấn nguyên lực, làm những việc tạp dịch hạ đẳng nhất ở Vạn Kiếm Tông, công việc bẩn thỉu cực nhọc gì cũng đều phải làm.
Hắn vốn cho rằng, chẳng mấy chốc sẽ bị kiểu tra tấn này dày vò cho đến chết. Ai ngờ được qua ít ngày, người của Vạn Kiếm Tông không những giải phong ấn nguyên lực cho hắn, mà còn phụng dưỡng hắn ăn uống no đủ ngon lành.
Mặc dù không thể rời khỏi Vạn Kiếm Tông, nhưng so với những ngày trước, quả thật là giống như thần tiên vậy.
Cho đến trước đây mấy ngày, Phó Tông Hổ đến tìm hắn, thì thầm nói cho hắn biết, sẽ đích thân đưa hắn trở về tông môn.
Đầu tiên Mai Trăn tưởng là mình nghe nhầm rồi, chờ lúc hắn xác định được đó không phải là ảo giác thì hắn vô cùng kích động.
Hơn nữa, trước mặt còn là một vị cường giả Thần Du Cảnh!
Lúc Phó Tông Hổ nói chuyện với mình, lại dùng cả ngữ khí thương lượng để nói chuyện.
Đây là muốn đùa giỡn cái trò gì đây.
Có điều dọc đường đi Phó Tông Hổ cũng không hề nói tại sao lại thả hắn về.
Mặc dù lời nói vô cùng khách khí, nhưng vừa nhắc đến chuyện này, thì lại nói không rõ ràng.
Có điều Mai Trăn cũng không so đo, có thể trở về U Vân Tông, hắn đã vô cùng mãn nguyện rồi.
“Thái Thượng trưởng lão! Tông chủ! Vậy mà… vậy mà mọi người đều đã trở về rồi!”
Mai Trăn nhìn thấy Thiên Phong và Lạc Thanh Phong, kinh ngạc đến giọng nói cũng nghẹn ngào rưng rưng.
Hai người này bị nhốt trong nhà tù, dựa vào thực lực của U Vân Tông, làm sao có thể cứu bọn họ ra được?
Cho dù bây giờ chiến lực của Diệp Viễn có khiến người ta phải sợ hãi đi chăng nữa, cũng không thể nào giết đến Xung Thiên Phong của Thiên Càn Tông mà cứu hai người này ra.
“Ha Ha, cũng giống như ngươi, bọn ta có thể trở về U Vân Tông, đều là nhờ công lao của Diệp Viễn!” Thiên Phong khẽ cười nói.
“Diệp… Diệp Viễn!”
Quả đúng là Diệp Viễn!
Nhưng mà, rốt cuộc làm sao mà hắn làm được? Mai Trăn lại càng nghi hoặc.
“Được rồi, chút nữa chúng ta sẽ từ từ nói sau, bây giờ còn có khách ở đây.” Thiên Phong cười nói.
Mai Trăn sững sờ, gật gật đầu lùi sang một bên.
Đứng phía sau Phó Tông Hổ còn có Cổ Thiên Hựu và Lý Tuấn Kiệt, bọn họ hiểu rõ tình hình ở đây, nên Phó Tông Hổ dẫn bọn chúng đi theo.
Phó Tông Hổ đến trước mặt Diệp Viễn, cười nhạt nói: “Ngươi chính là Diệp Viễn phải không? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Việc của Thiên Tà Tông ta đã nghe nói rồi, ngươi lại có thể dựa vào thực lực Hóa Hải Cảnh tầng hai, trực tiếp giết chết Hồn Hải Cảnh tầng một Mao Nguyên Cơ, đúng thật là không thể tưởng tượng được!”
Từ Tử Huy và Bao Tam Quý nghe những lời này thì cực kỳ kinh hãi!
Hóa Hải Cảnh giết chết Hồn Hải Cảnh?
Chuyện này… đúng thật là do thiếu niên mười mấy tuổi trước mắt này làm được sao?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều đọc được từ trong ánh mắt của đối phương vẻ chấn kinh!
Chẳng trách thành chủ đại nhân lại xem trọng Diệp Viễn như vậy, thiên phú đáng sợ như thế, không xem trọng mới là kỳ lạ!
Những kẻ đứng đầu lớp người trẻ tuổi của bắc vực kia, so ra cũng không bằng được thiếu niên này!
Diệp Viễn lại nhàn nhạt nói: “Tiền bối quá khen rồi, chút thực lực nông cạn này của Diệp Viễn, e là cũng không đáng một đồng ở trước mặt tiền bối.”
Phó Tông Hổ khẽ cười, nói: “Người chúng ta cũng đã đưa về rồi, có phải ngươi cũng nên giữ lời hứa?”
“Đó là đương nhiên.”
Diệp Viễn cũng không già mồm, hơi bấm niệm pháp quyết, thả Tần Nham ra.
Nhìn thấy Tần Nham, những người khác thì vẫn còn tốt, còn Từ Tử Huy và Bao Tam Quý thì chấn kinh đến mức hai con ngươi sắp rớt cả ra ngoài.
Cuối cùng bọn họ cũng biết, những lời không hiểu ra sao cả của Diệp Viễn vừa rồi là có ý gì.
Thì ra, tiểu tử này bắt cháu đích tôn của lão tổ tông của Vạn Kiếm Tông làm con tin, dùng để đổi về một trưởng lão cỏn con của tông môn mình!
Cái này đâu có thể gọi là vuốt râu hùm, cái này quả thực là trực tiếp nhổ cả râu hùm xuống!
Mặc dù vị lão tổ tông của Vạn Kiếm Tông kia như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng truyền thuyết về hắn ở bắc vực cũng không phải là ít.
Nghe nói tính tình vị lão tổ tông kia vô cùng bá đạo, vậy mà hắn lại nén giận, thực sự đưa người trở về!
Từ Tử Huy hít sâu một hơi, cuối cùng hắn cũng biết vì sao thành chủ lại coi trọng Diệp Viễn đến như vậy.
Thiếu niên này, đúng thật là nghịch thiên!
Nếu tam tông và Vô Phương Thành đã liên hợp với nhau phát thiệp anh hùng, thì đã nói rõ lão tổ tông của Vạn Kiếm Tông cũng đã không trách chuyện cũ nữa rồi.
Tiểu tử này đánh bậy đánh bạ, lợi dụng việc mấu chốt là Cuồng Phong giới xâm lược, hay là sớm đã có tính toán rồi?
Nếu như là sớm đã có tính toán rồi, thì tâm trí của tiểu tử này cũng thật quá yêu nghiệt.
Phó Tông Hổ nhìn thấy Tần Nham cũng chỉ bị phong ấn nguyên lực, còn những chỗ khác không bị thương thế gì, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cũng coi như được ném bỏ.
Theo ý của Tần Hồng Đào, chỉ cần Tần Nham có bất cứ thương tổn gì, nhất định phải khiến U Vân Tông trả giá!
Nhưng mà trước khi hắn đến đây, Ninh Nhất Hiền và Tĩnh Huyền đều tới tìm hắn, bảo hắn tuyệt đối không nên xuất thủ với U Vân Tông.
Điều này khiến hắn rơi vào tình huống khó xử chết đi được!
Không có cách nào khác, hắn chỉ đành đi một bước nhìn một bước, đến U Vân Tông trước xem tình hình thế nào đã rồi mới tính.
Thấy Diệp Viễn không hề làm khó Tần Nham, Phó Tông Hổ cũng coi như là đã an tâm.
Tần Nham nhìn thấy Phó Tông Hổ, không khỏi đỏ mặt lên, cung kính thi lễ nói: “Phó gia gia.”
Phó Tông Hổ và Tần Hồng Đào là đồng bối, quan hệ cũng không tệ, cho nên Tần Hồng Đào mới an tâm để hắn đến.
Bình thường Tần Nham nhìn thấy Phó Tông Hổ, đều cung kính gọi một tiếng “Phó gia gia.”
Phó Tông Hổ khẽ cười gật đầu nói: “Nham Nhi không cần phải như thế, ngươi thua trên tay Diệp Viễn, cũng không có gì là mất mặt cả. Biết hổ thẹn mà phấn đấu, đó mới là bản lĩnh của nam nhi.”
Mặc dù Tần Nham kiêu ngạo, nhưng cũng không phải loại công tử bột vô tri.
Nghe Phó Tông Hổ nói như vậy thì hắn không khỏi sững sờ hỏi: “Con đã làm mất mặt gia gia rồi! Gia gia người không trách con sao?”
Phó Tông Hổ lắc đầu nói: “Thực lực của Diệp Viễn đã không có địch thủ trong lớp người trẻ tuổi rồi. Ngươi bại dưới tay hắn, cũng không oan.”
Ánh mắt Tần Nham ngưng lại, sững sờ nói: “Không có địch thủ?”
Phó Tông Hổ gật đầu nói: “Không sai! Thực lực bây giờ của Diệp Viễn, đã có thể một mình giết chết Hồn Hải tầng một! Bất luận là ngươi, hay là Quách Đào Quần, hoặc là Doãn Yên Hoa, cũng đều không phải là đối thủ của hắn.”
“Hít...” Tần Nham hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn, tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Đứng trước mặt Hồn Hải Cảnh, hắn tự vấn một chút, hẳn là hắn cũng có thể đánh bại một số võ giả Hồn Hải Cảnh có thực lực hơi yếu.
Nhưng nếu muốn giết chết, đó là việc hắn tuyệt đối không thể làm được!
Mà thiếu niên kém hắn những bảy tầng tiểu cảnh giới ở trước mặt này. Vậy mà lại có thể làm được!
“Phù… Phó gia gia, con biết phải làm sao rồi!” Tần Nham thở ra một hơi thật dài nói.
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Nham, Phó Tông Hổ khẽ gật đầu. Xem ra lần thất bại này, đối với Tần Nham mà nói cũng không phải là chuyện xấu.
“Lại đây, ta giải phong ấn cho ngươi trước rồi chúng ta hồi tông.”
Phó Tông Hổ nói rồi dùng một đạo nguyên lực vào thăm dò hải nguyên lực của Tần Nham. Có điều rất nhanh lông mày của hắn đã nhíu chặt lại.
Vậy mà hắn lại không có cách nào giải trừ phong ấn!
Diệp Viễn thấy vậy khẽ cười nói: “Vẫn là để ta làm đi, nếu cưỡng ép phá hủy phong ấn, sẽ tạo thành thương tổn đối với hải nguyên lực của hắn.”
Nói rồi, Diệp Viễn đến trước mặt Tần Nham, cũng đánh một đạo nguyên lực vào hải nguyên lực của hắn, phong ấn rất nhanh đã được giải trừ.
Phó Tông Hổ ở một bên nhìn Diệp Viễn thi triển, trong ánh mắt chứa đựng vẻ kinh ngạc vô cùng.