Chương 506: Sợ các ngươi không đủ tiền trả.
"Vị công tử này, không biết ngài có yêu cầu gì? Đan dược, binh khí, vũ kỹ, công pháp, cần cái gì là Lâm Lang Các chúng ta có cái đó."
Diệp Viễn điềm tĩnh đi vào Lâm Lang Các, thật đúng là danh bất hư truyền, những thứ kia rực rỡ muôn màu, thực sự có thể nói là cần cái gì là có cái đó.
Rất nhiều thứ bên ngoài không thấy được, ở đây trên cơ bản đều có, chỉ là bảng giá niêm yết phía trên kia quá mức kinh người.
Diệp Viễn vào bên trong dạo quanh một vòng, thì có một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp tiến lên đón.
Câu nói đầu tiên còn dẫn theo một chút âm thanh mị hoặc.
Dường như trong nháy mắt Diệp Viễn có thể khẳng định chắc chắn là cô gái này đã tu luyện qua mị thuật, hơn nữa cấp độ mị thuật còn không thấp.
Người bình thường vào cửa sợ là bất tri bất giác sẽ trúng chiêu, cam tâm tình nguyện mua vài món đồ đi.
Thần hồn của Diệp Viễn cô đọng không gì sánh được, mị thuật như vậy, làm sao vào nổi pháp nhãn của hắn?
"Ta nghe nói lợi hại nhất trong Lâm Lang Các này chính là Thiên Vấn Tường, ta mới tới Vô Phương Thành, nhưng cũng là mộ danh mà đến." Diệp Viễn cười nhạt nói.
Nữ tử nhìn thấy ánh mắt của Diệp Viễn không có vẻ mơ hồ, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Người này tuổi còn trẻ, lại có định lực như vậy, chắc chắn là không đơn giản!
Cô gái này gặp qua vô số người, gần như chỉ liếc mắt qua một cái đã nhìn ra Diệp Viễn bất phàm.
"Hoá ra là công tử muốn khiêu chiến Thiên Vấn Tường, trách Linh Nhi vụng về. Công tử, mời đi bên này."
Linh Nhi đưa Diệp Viễn vào bên trong, sau nhiều lần chuyển ngoặt thì hai người đến một sảnh đường rộng rãi thoáng đãng.
Một tòa đình thật to hiện ra ở trước mặt Diệp Viễn, mà bên trong cái đình to lớn này, bắt mắt nhất chính là những cái giá cao đến mười mấy trượng.
Mỗi cái giá này đều có bảy tầng, mỗi một tầng trên giá, đều có rất nhiều nhãn phân loại, vô cùng rõ ràng.
Nhưng mà, càng lên cao, nhãn trên giá lại càng ít.
Rất hiển nhiên, càng lên cao, nhãn này đại biểu cho câu hỏi càng khó.
Diệp Viễn nhìn qua một chút, tầng cao nhất ở trên giá chỉ có hơn trăm cái nhãn.
"Linh Nhi cô nương, ta muốn khiêu chiến Thiên Vấn Tường một chút, không biết có điều kiện hạn chế gì không?" Diệp Viễn hỏi.
Linh Nhi thản nhiên cười, thiên kiều bá mị nói: "Khiêu chiến Thiên Vấn Tường không có hạn chế gì, chỉ cần ngài có đủ Nguyên tinh thì thậm chí ngài có thể khiêu chiến tất cả các vấn đề."
Diệp Viễn khẽ gật đầu, cười nói: "Vậy là tốt rồi, không biết khiêu chiến một lần, cần bao nhiêu Nguyên tinh?"
Linh Nhi mỉm cười đáp: "Khiêu chiến mỗi tầng khác nhau phí dụng cũng khác nhau."
"A? Không biết khiêu chiến tầng thứ bảy, cần bao nhiêu Nguyên tinh?" Diệp Viễn cười hỏi tiếp.
Nụ cười của Linh Nhi lập tức cứng đờ, khẩu khí của tiểu tử này cũng thật là lớn, mở miệng ra đã là tầng thứ bảy!
Phải biết rằng, những câu hỏi trên tầng thứ bảy, đều là năm này tháng nọ lắng xuống, thậm chí có câu hỏi đã bày ở nơi này mấy nghìn năm.
Trong khoảng thời gian mấy nghìn năm này, Vô Phương Thành ra đời bao nhiêu cường giả Đan Hoàng?
Thế nhưng những cường giả Đan Hoàng đó không có người nào có thể giải đáp mấy vấn đề này, có thể thấy được các câu hỏi của tầng thứ bảy có bao nhiêu biến thái.
Mặc dù thực lực của Diệp Viễn không tệ, thế nhưng dù sao tuổi tác cũng quá nhỏ, Linh Nhi không nghĩ rằng Diệp Viễn có thể trả lời câu hỏi trên tầng thứ bảy.
"Không phải là Linh Nhi xem nhẹ công tử, thật sự là những câu hỏi ở tầng thứ bảy có hơi khó. Công tử là Hóa Hải Cảnh, bình thường mọi người ở cảnh giới này điều khiêu chiến tầng thứ tư. Nếu như công tử muốn thử thì khiêu chiến tầng thứ tư xem thế nào, phí là năm trăm Nguyên tinh trung phẩm." Linh Nhi vừa cười vừa nói.
Diệp Viễn cười cười nói: "Nguyên tinh ta vẫn có đủ, Linh Nhi cô nương không cần khách khí với ta. Hôm nay ta tới, chỉ là muốn xem Thiên Vấn Tường trong truyền thuyết một chút, bằng lòng tiêu tốn chút Nguyên tinh để cảm nhận câu hỏi khó nhất của Thiên Vấn Tường."
Trong lòng Linh Nhi oán thầm một trận, tiểu tử này thực sự là tiền quá nhiều không có chỗ tiêu à, vung tay phung phí!
Nhưng Linh Nhi cũng sẽ không biểu hiện lên mặt, có người coi tiền như rác muốn tiêu tiền hoang phí, nàng cũng không hề cảm thấy không vui.
Hơn nữa Linh Nhi biết, tuy rằng thổ hào như vậy là rất ít, thế nhưng qua một đoạn thời gian vẫn có một hai người như vậy xuất hiện.
"Càng lên cao tự nhiên càng đắt, nhưng mà giải thưởng cũng càng thêm phong phú. Tầng thứ bảy là một trăm Nguyên tinh thượng phẩm một nhãn!" Linh nhi nói.
Cho dù là Diệp Viễn thì nghe xong mặt cũng biến sắc.
Tầng thứ tư là năm trăm Nguyên tinh trung phẩm, cũng chính là năm Nguyên tinh thượng phẩm.
Thế nhưng đến tầng thứ bảy, giá cả đã cao gấp hai mươi lần!
Đây đúng là đi ăn cướp Nguyên tinh!
Trách không được Từ Tử Huy nói Tào gia giàu đến chảy mỡ, thu phí như vậy, muốn không giàu có cũng khó!
Chính mình mới thắng được mười vạn Nguyên tinh trung phẩm từ Nhậm Đông, cộng lại cũng chỉ đủ đổi mười cái nhãn, những câu hỏi này thật hại người.
Thấy biểu tình của Diệp Viễn, Linh Nhi thầm dè bỉu trong lòng.
Tên nhà quê từ nông thôn đến, bị giá cả làm sợ choáng váng đi?
Một trăm Nguyên tinh thượng phẩm cũng không phải là một số lượng nhỏ, chỉ dùng để nhìn qua câu hỏi của tầng thứ bảy, có phần quá xa xỉ.
Nhưng mà thật đúng là Linh Nhi đã gặp người hào phóng đưa ra số Nguyên tinh như vậy để nhìn qua câu hỏi của tầng thứ bảy.
Rất hiển nhiên, tiểu tử trước mắt này không có thực lực bậc đó.
"Ta thấy công tử tuấn tú lịch sự, nói không chừng thật đúng là có thể trả lời được câu hỏi của tầng thứ bảy? Hay là ngài đổi hai cái thử xem?"
Lời này của Linh Nhi nghe như là khen tặng, thật ra thì chính là đang nói móc.
Tuy rằng Linh Nhi nghĩ Diệp Viễn không tầm thường, thế nhưng nói cho tới mức này, nàng đã quy Diệp Viễn về loại hàng ngũ ngu ngốc.
Có lẽ chỉ có ngu ngốc, mới có thể không có phản ứng với mị thuật của mình đi?
Sao Diệp Viễn có thể nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Linh Nhi, nhưng là hắn không quan tâm.
"Nếu như ta giải đáp được câu hỏi, có thể đổi lấy giải thưởng luôn hay không?" Diệp Viễn lại hỏi.
Ha ha, tiểu tử này là tên đầu óc đần độn à? Thật sự cho là mình có thể giải đáp được vấn đề của tầng thứ bảy?
Nhưng mà người ngốc nhiều tiền, không kiếm của ngươi thì kiếm của ai!
Lập tức, Linh Nhi thản nhiên cười nói: "Đúng như vậy. Các câu hỏi được chủ nhân treo giải thưởng tại Lâm Lang Các, chỉ cần có người có được đáp án đúng, giải thưởng này chính là của người đó."
Diệp Viễn khẽ gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, trước hết lấy cho ta mười cái nhãn đi."
Nói xong, Diệp Viễn tiện tay ném ra chiếc nhẫn trữ vật đã thắng của Nhậm Đông.
"Mười… mười cái? Đây chính là một nghìn Nguyên tinh thượng phẩm đấy ạ!"
Đầu óc của Linh Nhi tự dưng ngưng trệ, nàng gặp qua luyện dược sư dùng tiền chỉ để nhìn qua câu hỏi của tầng thứ bảy, thế nhưng vẫn chưa từng gặp được khách hàng nào vừa lên tiếng đã là mười cái nhãn.
Phương thức đốt tiền như vậy, đúng là quá phá của.
Diệp Viễn gật đầu nói: "Tổng số Nguyên tinh trong nhẫn trữ vật này cộng lại, có khoảng một nghìn Nguyên tinh thượng phẩm, ngươi có thể kiểm tra lại một chút xem."
Linh Nhi chìm thần thức vào trong đó, kiểm tra lại một chút, quả nhiên là một nghìn Nguyên tinh thượng phẩm.
Nàng không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, thầm nghĩ: "Phú hào, đây đúng là phú hào."
Trong thời gian ngắn ngủi như thế đã kiếm được một nghìn Nguyên tinh thượng phẩm, hôm nay trích phần trăm chắc chắn không ít, trong lòng Linh Nhi cũng vui vẻ không thôi.
Khuôn mặt Linh Nhi giãn ra cười nói: "Công tử quả thực đại khí, ngài tới bên này đăng ký hung chương luyện dược sư một lát trước, sau đó sẽ chọn nhãn."
Diệp Viễn gật đầu, theo Linh Nhi qua một bên đăng ký.
Khi nhìn thấy Diệp Viễn lấy ra hung chương chuẩn Đan Vương cao cấp, thần sắc của Linh Nhi không khỏi cứng đờ lần thứ hai.
Còn trẻ như vậy đã là chuẩn Đan Vương cao cấp?
Diệp Viễn đăng ký xong, dường như mới nhớ tới cái gì, cười nói với Linh Nhi: "Đúng rồi, đã quên nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi mau chóng nói một tiếng với quản gia Lâm Lang Các, để cho bọn họ chuẩn bị nhiều Nguyên tinh một chút, nếu không ta sợ một lúc nữa các ngươi không đủ tiền trả."