Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 511: Đúng hết!

Chương 511: Đúng hết!
“Chẳng trách! Chẳng trách làm thế nào cũng không luyện chế ra được, thì ra là như vậy! Ha ha ha! Hội trưởng đại nhân nhìn thấy miếng ngọc giản này, nhất định sẽ rất vui mừng!”
Ngũ Huyền đột nhiên lấy ra một tấm phù truyền tin, rót vào đó một chút nguyên lực, tấm phù truyền tin “Xoẹt” một tiếng liền biến mất.
Nhìn thấy biểu tình của Ngũ Huyền, trong lòng Tào Phương không khỏi nhảy lên một cái.
Chẳng lẽ, tên tiểu tử này thực sự giải được câu hỏi số một trăm ba mươi sáu?
“Ngũ Huyền lão đệ, chẳng lẽ...” Trúc Giang nghi hoặc hỏi.
Lúc này Ngũ Huyền mới bừng tỉnh, đưa ngọc giản cho Trúc Giang, nói: “Ai da, Trúc Giang lão ca, thật xin lỗi, xin lỗi. Vấn đề này của hội trưởng đại nhân, ta cũng đã nghiên cứu rất lâu rồi, vẫn luôn cảm thấy bị mắc kẹt ở chỗ đó, làm thế nào cũng không đột phá được. Hôm nay bỗng nhiên thông suốt cho nên hơi quá phấn khích rồi!”
“Hít… Thật sự là giải được?” Trúc Giang vẫn có chút nghi hoặc.
“Ha ha, lão ca xem đi là biết.” Ngũ Huyền cũng lười nhiều lời với hắn, để hắn tự mình tới giám định thì sẽ biết ngay thôi.
Trúc Giang nghi hoặc bắt đầu kiểm tra nội dung của ngọc giản, lông mày cũng càng ngày càng nhíu chặt lại.
Rất lâu sau, Trúc Giang im lặng không lên tiếng đưa ngọc giản cho Lưu Vân, Lưu Vân xem xong lại đưa ngọc giản cho một vị Đan Hoàng khác.
Sau khi ba người xem xong, đưa mắt nhìn nhau một cái, ai cũng không lên tiếng.
Tào Phương ở một bên sớm đã như ngồi trên bàn chông, lúc này làm sao có thể nhẫn nại được nữa, không nhịn được mở miệng hỏi: “Ba vị đại sư, rốt cuộc là kết quả gì?”
Trúc Giang nhìn Tào Phương một cái thật sâu, chậm rãi nói: “Câu hỏi này của Đan Thần Tử đại nhân tương đối nổi tiếng, lão phu cũng từng nghiên cứu qua. Đúng như lời Ngũ Huyền nói, luôn bị mắc ở một chỗ không đột phá được. Vừa rồi xem mô tả trong ngọc giản này, cuối cùng cũng thông suốt sáng tỏ! Câu hỏi số một trăm ba mươi sáu này, sau năm năm, cuối cùng cũng được giải rồi!”
Trái tim Tào Phương nhói một cái thật đau, không thể tin được nhìn Diệp Viễn.
Vậy mà tên tiểu tử này lại thực sự giải được!
Nếu như nói Ngũ Huyền thì còn có khả năng diễn kịch với Diệp Viễn, nhưng ba vị cường giả Đan Hoàng này của đoàn cố vấn thì tuyệt đối sẽ không nói láo!
Sao tên tiểu tử này lại có thể yêu nghiệt đến như vậy, câu hỏi mà ngay cả cường giả Đan Hoàng đỉnh phong cũng không giải được, vậy mà hắn lại có thể giải được một cách nhẹ nhàng như thế!
Tuy nói luyện dược sư không có hạn chế cảnh giới về mặt tri thức, nhưng tinh lực của một người là có hạn, thông thường luyện dược sư ở trình độ nào thì chỉ có thể hiểu rõ tri thức đan đạo của đẳng cấp đó mà thôi.
Cho dù là có người có dư sức học những cái khác, nhiều lắm cũng chỉ có thể vượt đẳng cấp bên trên một chút xíu.
Nhưng tên Diệp Viễn này mới là chuẩn Đan Vương cao cấp, lại có thể vượt qua cả hai đại cảnh giới để giải đáp câu hỏi của cấp Đan Hoàng đỉnh phong, cái này phải biến thái tới cỡ nào chứ!
Sắc mặt của Tào Phương vô cùng khó coi, hắn biết bất luận là những câu hỏi phía sau Diệp Viễn trả lời có đúng hay không, nhờ vào sự việc ngày hôm nay Diệp Viễn đã danh chấn Vô Phương Thành rồi.
“Tào tam thiếu, tiền thưởng của câu hỏi số một trăm ba mươi sáu này là bao nhiêu?” Diệp Viễn cười như không cười hỏi.
Sắc mặt của Tào Phương lúc này như nuốt phải ruồi vậy, nặn ra được mấy chữ từ kẽ răng: “Một vạn Nguyên tinh thượng phẩm!”
Diệp Viễn gật gật đầu, cười nói: “Vậy à, vậy chẳng phải là nói, Nguyên tinh của ta không những đã lấy lại được rồi, mà ta còn kiếm lời được chín ngàn Nguyên tinh thượng phẩm? Ha ha, vụ mua bán này đúng là có lời. Số tiền này cứ ghi sổ lại trước đi, đợi mười câu hỏi này đều được giám định xong, thì trả cho ta cả thể. Ba vị tiền bối, tiếp tục đi.”
Trúc Giang không nhịn được lần nữa đánh giá Diệp Viễn, hắn đang đoán, câu hỏi này là do Diệp Viễn đoán mò ra được hay là dựa vào bản lĩnh thực sự mà trả lời được.
Nếu như là dựa vào bản lĩnh thực sự, thì tên thiếu niên này quá đáng sợ.
Thực lực chuẩn Đan Vương cao cấp, vậy mà lại có tri thức vượt qua cả Đan Hoàng đỉnh phong.
Nếu thực sự là như vậy thì đẳng cấp luyện dược sư cũng không có gì trở ngại đối với hắn hết. Chỉ cần tu luyện một môn hồn quyết cường đại, là có thể thăng cấp một mạch.
Thấy tuổi tác Diệp Viễn còn nhỏ mà đã có thực lực như vậy, hồn quyết mà hắn tu luyện thế nào cũng không phải là loại thường rồi.
“Được, để lão phu đến xem câu hỏi số một trăm ba mươi lăm!”
Nói rồi, Trúc Giang lại lần nữa chìm thần thức vào trong ngọc giản.
...
Cũng vào lúc này, ở một chỗ trong mật thất của công hội luyện dược sư, truyền tin phù bỗng nhiên sáng lên.
Đan Thần Tử đang bế quan hai mắt vụt sáng, lẩm bẩm nói: “Long Hổ Cường Hồn Đan mà ta nghiên cứu bao nhiêu năm nay mãi vẫn không có cửa vào, vậy mà lại có người có thể phá được bức tường ngăn đó! Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc thiếu niên này là người thế nào!”
Nói xong, thân ảnh của Đan Thần Tử nháy một cái đã biến mất khỏi mật thất.
...
Lúc này người ở trong Lâm Lang Các đã chìm vào điên cuồng.
“Câu hỏi số một trăm ba mươi lăm cũng đúng! Trời ơi, rốt cuộc thiếu niên này là thần thánh phương nào mà lại có công lực như vậy!”
“Nếu như nói vấn đề số một trăm ba mươi sáu là do hắn mèo mù vớ cá rán, thì câu hỏi số một trăm ba mươi lăm này, cũng không thể dùng từ vận khí để hình dung đi?”
“Thiên Vấn Tường đã có lịch sử sừng sững mấy ngàn năm ở Vô Phương Thành, e là từ trước tới nay đều chưa từng có tình huống nào sôi nổi như thế này! Các ngươi nói xem, hắn sẽ không giải được hết cả mười câu hỏi đấy chứ?”
“Đùa cái gì thế? Mười câu hỏi mà đều giải được hết, thì tri thức đan đạo của thiếu niên này phải uyên bác tới mức nào đây!”
Đúng hết mười câu!
Thấy Diệp Viễn liên tiếp đáp đúng hai câu, loại suy nghĩ không thể át chế được này nảy ra từ trong đầu không ít người.
Không biết vì sao, mặc dù lý tính nói cho bọn họ biết, đây là việc không thể xảy ra, nhưng trong lòng bọn họ vẫn luôn mang một chút hi vọng, cảm thấy có lẽ Diệp Viễn thực sự có thể hoàn thành!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, biểu tình trên mặt Trúc Giang càng ngày càng ngưng trọng.
Ngay cả Ngũ Huyền vẫn luôn vui tươi hớn hở, biểu tình trên mặt lúc này cũng vô cùng đặc sắc.
“Câu thứ một trăm ba mươi tư, chính xác! Tiền thưởng là một vạn hai ngàn Nguyên tinh thượng phẩm!”
“Câu thứ một trăm ba mươi ba, chính xác! Tiền thưởng một vạn hai ngàn năm trăm Nguyên tinh thượng phẩm!”
...
“Câu thứ một trăm hai mươi sáu, chính xác! Tiền thưởng một vạn năm ngàn Nguyên tinh thượng phẩm!”
Khoảng chừng ba canh giờ sau, mặt Tào Phương đã như màu đất.
“Chuyện này… chuyện này làm sao có thể? Câu hỏi số một trăm hai mươi sáu đã tồn tại mười mấy năm rồi, rất nhiều vị Đan Hoàng trung cấp đại tài trước đây đã từng đến khiêu chiến, nhưng không có một ai thành công. Rốt cuộc là làm sao mà tên thiếu niên này lại làm được?”
Đầu óc Tào Phương trống rỗng, biểu hiện của Diệp Viễn khiến lòng tự tin của hắn bị đánh tan từng chút từng chút một.
“Tào tam thiếu, tổng cộng là mười ba vạn sáu ngàn năm trăm Nguyên tinh thượng phẩm, bây giờ… có thể thanh toán được chưa?” Diệp Viễn nhìn Tào Phương, lãnh đạm hỏi.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Đối với những luyện dược sư ở đây, ý nghĩa của việc giải đáp được mười câu hỏi này quan trọng hơn nhiều so với hơn mười ba vạn Nguyên tinh thượng phẩm.
Vậy mà việc đầu tiên Diệp Viễn làm lại là đòi Nguyên tinh của Tào Phương, điều này có vẻ…
Thấy dáng vẻ lạnh nhạt như vậy của Diệp Viễn, trong lòng Tào Phương càng khó chịu, cắn răng nói: “Ngươi hay lắm, thật đúng là có chuẩn bị trước mà đến! Người đâu, mang Nguyên tinh ra trả cho hắn!”
Quả nhiên Lâm Lang Các nhiều tiền lắm của, nhanh như vậy đã gom đủ mười ba vạn sáu ngàn năm trăm Nguyên tinh thượng phẩm.
Diệp Viễn vừa đưa tay nhận nhẫn trữ vật, vừa cười nói với Linh Nhi: “Đa tạ Linh Nhi cô nương, bây giờ ta khiêu chiến câu hỏi số một trăm hai mươi lăm, phiền Linh Nhi cô nương khấu trừ phí tổn giúp ta.”
Linh Nhi nghe xong bị dọa đến run tay, nhẫn trữ vật trong tay nàng trượt rơi xuống.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất