Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 510: Thì ra là như vậy!

Chương 510: Thì ra là như vậy!
Ngọc giản chuẩn bị xong, Diệp Viễn tiện tay cầm lên một viên ngọc giản, bắt đầu ấn khắc phương pháp giải đáp vấn đề số một trăm ba mươi sáu.
Loại ấn khắc này cũng không tốn bao nhiêu thời gian, rất nhanh Diệp Viễn đã làm xong.
Diệp Viễn cũng không lãng phí thời gian, tiếp tục cầm viên ngọc giản thứ hai lên để ấn khắc.
Tào Phương nhìn thấy cảnh này, trong lòng cười lạnh một trận.
Cho dù ngươi có nghịch thiên hơn nữa, lẽ nào còn có thể thực sự giải đáp được hết cả mười câu hỏi hay sao?
Nếu như thật sự là như vậy thì chẳng phải cái Thiên Vấn Tường này của Tào gia ta trở thành trò cười rồi?
“Người đâu, mời ba vị trưởng lão của đoàn cố vấn tới đây!” Tào Phương phân phó.
Nếu Diệp Viễn đã muốn mất mặt, vậy cứ để cho hắn mất mặt!
Đợi ba vị trưởng lão lên tiếng phủ định đáp án của hắn, xem hắn còn có gì để nói.
Rất nhanh, ba vị cường giả Đan Hoàng đã được mời vào đại điện.
Như vậy, trong đại điện đã có bốn vị cường giả Đan Hoàng. Hơn nữa trong đoàn cố vấn còn có một vị Đan Hoàng trung cấp, đội hình như vậy, có thể nói là phô trương rồi.
“Ấy, sao Ngũ Huyền ngươi cũng ở đây?” Một vị cường giả Đan Hoàng trong số đó kinh ngạc nói.
“Ha ha, Lưu Vân, hôm nay ta đến là vì tên tiểu tử này.” Ngũ Huyền chỉ Diệp Viễn đang ấn khắc ngọc giản nói.
Ba người Lưu Vân nhìn Diệp Viễn, ánh mắt không khỏi ngưng trọng: “Thiếu niên này là ai, lại có thể một lần khiêu chiến mười vấn đề ở tầng bảy?”
Cái bọn họ kinh ngạc là túi tiền của Diệp Viễn, chứ không phải là dũng khí của hắn.
Theo ba người này, Diệp Viễn chính là đang làm trò hề. Chỉ là bọn họ không nghĩ ra, Ngũ Huyền thân là cường giả Đan Hoàng, tại sao lại hồ đồ tới làm loạn cùng với một tên tiểu tử.
“Ba vị trưởng lão, hắn tên là Diệp Viễn, chỉ là hạng người đến để làm màu với thiên hạ thôi. Chỉ là vì nể mặt Ngũ Huyền trưởng lão, ta mới mời ba vị trưởng lão di giá đến đại điện.” Tào Phương nói.
“Ồ, không sao. Chúng ta nhận bổng lộc của Tào gia, tất nhiên sẽ phải ra sức. Ngũ Huyền lão đệ, đáng để chúng ta di giá. Chỉ là không biết thiếu niên này là con cái nhà ai, cũng quá hồ nháo rồi. Ngũ Huyền lão đệ, sao ngươi lại cùng làm loạn với hắn?” Vị Đan Hoàng trung cấp kia nói.
“Ha ha, Trúc Giang lão ca chớ nhìn lầm, thiếu niên này có chút bản lĩnh. Một lần lấy liền mười nhãn thì có hơi hồ nháo một chút, nhưng ta lại cảm thấy có khả năng hắn có thể giải đáp được một câu đấy!” Ngũ Huyền nói.
Trúc Giang nghe Ngũ Huyền nói vậy, không khỏi hơi sững người.
Ngũ Huyền là người như thế nào, hắn biết quá rõ ràng.
Thái độ làm người của Ngũ Huyền vô cùng ổn trọng, lúc luyện đan cũng cực kỳ cay nghiệt, xưa nay không làm việc ngông cuồng.
Hôm nay lại khen một người trẻ tuổi trước mặt mọi người như vậy, lẽ nào người trẻ tuổi này thực sự có gì không giống người thường hay sao?
Hai người khác không khỏi dò xét Diệp Viễn một chút, nhưng cũng không nhìn ra bất cứ chỗ khác thường nào.
Hơn nữa tốc độ ấn khắc ngọc giản của Diệp Viễn quá nhanh, nhìn thế nào cũng giống như là đang làm màu vậy.
Muốn giải đáp được vấn đề của tầng bảy, bất cứ câu hỏi nào cũng đều tiêu hao lượng lớn thời gian và tinh lực, làm gì có kiểu giải đáp như thế này?
Nếu như nói trước đây Diệp Viễn từng khiêu chiến một nhãn rồi trở về tỉ mỉ nghiên cứu, làm hàng loạt thử nghiệm, bây giờ trở lại khiêu chiến lần nữa, thì cũng dễ hiểu.
Nhưng một lần mà giải đáp mười vấn đề, ngoài làm bậy ra thì còn có cách giải thích khác hay sao?
“Ngũ Huyền lão đệ, trò này không đùa được! Ngươi cũng biết câu hỏi của các vấn đề ở tầng bảy đạt đến trình độ nào, một tên thiếu niên miệng còn hôi sữa như hắn có thể giải đáp được hay sao?” Trúc Giang không tin nói.
Ngũ Huyền cười đáp: “Có thể giải đáp được hay không ta cũng không biết, nhưng ta lại có cảm giác, không chừng hắn thật sự có thể giải được cũng nên?”
“Xong rồi!”
Trúc Giang đang định hỏi lại thì giọng nói của Diệp Viễn truyền tới.
“Hít...”
Những luyện dược sư có mặt ở đó đều hít vào một ngụm khí lạnh, tốc độ giải đáp này, không khỏi quá nhanh đi?
“Hê, gan của tên tiểu tử này cũng lớn lắm, khiến bốn vị cường giả Đan Hoàng cùng làm loạn với hắn! Không biết lát nữa, ba người Trúc Giang đại sư sẽ có sắc mặt thế nào đây.”
“Tốc độ nhanh như vậy, hoàn toàn là đang muốn lòe thiên hạ mà! Vấn đề ở tầng bảy, làm sao có thể giải đáp nhanh như vậy được?”
“Mặc dù thực lực của tên này không tệ, nhưng tâm tính vẫn cần phải tôi luyện! Cách lòe người như vậy quá mất mặt.”
Thấy Diệp Viễn nhanh như vậy đã ấn khắc xong ngọc giản thì những luyện dược sư kia đã mất hứng thú xem tiếp.
Nếu như không phải có mấy vị cường giả Đan Hoàng ở đây thì có lẽ đến xem bọn họ cũng không muốn xem.
“Thiếu niên, ngươi chắc chắn là ngươi không mang mấy lão già chúng ta ra làm trò đùa đấy chứ? Mặc dù Ngũ Huyền lão đệ rất xem trọng ngươi, nhưng bản thân ngươi cũng nên tự biết chừng mực!” Trúc Giang ý tứ sâu xa nói.
“Ha Ha, sao Diệp Viễn lại dám mang mấy vị tiền bối ra làm trò tiêu khiển? Ta giải đáp có đúng hay không, mấy vị tiền bối tới giám định một lần là biết ngay thôi. Chỉ cần... mấy vị tiền bối đừng nói lời trái lương tâm là được rồi.” Diệp Viễn vừa cười vừa nói.
Lời này của Diệp Viễn vừa nói ra, ba người Trúc Giang lại giật mình.
Thật ra ba người bọn họ cũng không lệ thuộc vào Tào gia, chỉ là đến tọa trấn Thiên Vấn Tường này giúp Tào gia mà thôi.
Điều này đã là thông lệ của Tào gia rồi, cứ năm năm đoàn cố vấn lại thay đổi một lần, những cường giả Đan Hoàng được mời tới đều không có một chút quan hệ nào với Tào gia.
Như vậy mới có thể đảm bảo được tính công bằng lớn nhất.
Cũng chính bởi loại quan hệ như vậy mà mặc dù bây giờ Tào gia suy tàn, nhưng ở Vô Phương Thành, thậm chí là ở cả Vô Biên giới, cũng vẫn là một thế lực cực kỳ cường đại.
Cách làm này không tệ, chỉ là ba người Trúc Giang quanh năm hưởng thụ sự cung phụng của Tào gia, tất nhiên kiếm được không ít chỗ tốt từ bọn họ.
Chỉ vì chút chuyện nhỏ mà Tào Phương làm phiền bọn hắn một chút, tất nhiên là bọn hắn không tiện chối từ.
Những lời vừa rồi của Diệp Viễn lại nhẹ nhàng nhắc nhở bọn hắn.
Có điều mấy người này đều là người già hóa cáo nên trên mặt cũng không lộ ra cái gì.
“Ha ha, được, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Lão phu lập tức đến xem xem, rốt cuộc đáp án của ngươi có đúng hay không!”
Nói rồi, Trúc Giang đang định đi lấy đáp án số một trăm ba mươi sáu.
“Trúc Giang lão ca, câu hỏi một trăm ba mươi sáu này là do hội trưởng đại nhân đưa ra, Ngũ Huyền bất tài, không biết có thể vượt quyền một chút, xem trước một lần được không?” Ngũ Huyền bỗng nhiên lên tiếng nói.
Trúc Giang sững người, lại gật đầu đáp: “Nếu Ngũ Huyền lão đệ đã có nhã hứng như vậy, để ngươi xem trước thì cũng có làm sao?”
Cơ bản là Trúc Giang cũng không quan tâm, bởi vì vốn dĩ hắn không tin Diệp Viễn có thể giải đáp được.
“Ha ha, vậy xin đa tạ Trúc Giang lão ca!”
Nói rồi, Ngũ Huyền ý tứ sâu xa nhìn Diệp Viễn một cái, cầm lên đáp án số một trăm ba mươi sáu mà Diệp Viễn ấn khắc.
Thần thức của Ngũ Huyền chìm vào ngọc giản, vừa mới bắt đầu còn là dáng vẻ khí định thần nhàn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, lông mày của Ngũ Huyền dần dần nhíu chặt lại!
Đám người nhìn thấy cảnh này, không khỏi hiếu kỳ, lẽ nào đáp án của tên tiểu tử này, cũng thật sự có chút môn đạo hay sao?
Tào Phương lại cười lạnh trong lòng, hai người này phối hợp với nhau diễn cũng y như thật vậy, ngay cả mình cũng xuýt chút nữa bị lừa.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn là phải dựa trên sự thật mà nói chuyện thôi!
“Thế nào? Ngũ Huyền lão đệ, lẽ nào đáp án này thật sự có chút môn đạo sao?” Mặc dù Trúc Giang đang hỏi Ngũ Huyền, nhưng hiển nhiên vẫn không hề tin tưởng.
Suy nghĩ của hắn và Tào Phương cũng gần như nhau, chắc hẳn Ngũ Huyền và Diệp Viễn đang cùng nhau diễn kịch.
“Ha ha ha…, thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!” Đột nhiên, Ngũ Huyền cười lên như điên dại, cả người vô cùng hưng phấn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất