Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 513: Chỉ cần xin lỗi!

Chương 513: Chỉ cần xin lỗi!
“Ha ha, không ngờ thành chủ đại nhân lại đích thân tới đây.”
Một thân ảnh phiêu nhiên hạ xuống, không phải Đan Thần Tử thì còn là ai.
Nhậm Tinh Thuần không tiếp lời, mà lại trầm giọng nói: “Các người còn chưa lui xuống, lẽ nào muốn ta đích thân động thủ sao?”
Những luyện dược sư kia nghe vậy giật mình kinh hãi, vội vàng rời khỏi đại điện.
Toàn bộ những người không liên quan đều đã rời đi, bầu không khí ở đại điện trở nên cực kỳ quỷ dị.
Ánh mắt của đám người Nhậm Tinh Thuần, Đan Thần Tử, Tào Chính, Trúc Giang đều dồn vào Diệp Viễn, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy.
Đối diện với ánh mắt của một đám cự đầu, Diệp Viễn lại không hề sợ hãi chút nào, thản nhiên nói: “Mấy vị tiền bối, chẳng lẽ các vị muốn liên thủ để ức hiếp một tiểu bối nhỏ như ta?”
Biểu tình trên mặt đám người trở nên quái dị, tiểu bối sao…?
Có thể giải đáp hai mươi vấn đề trên tầng bảy nhẹ nhàng như vậy, thực sự có thể coi người như vậy là tiểu bối sao?
“Ha ha, lời này là từ đâu nói tới? Diệp tiểu ca, ta nhận được truyền tin của Ngũ Huyền, đặc biệt đến biểu thị cảm tạ với ngươi. Ta đã nghiên cứu Long Hổ Cương Hồn Đan này mấy chục năm, mãi mà vẫn không tìm được cửa đột phá, không ngờ hôm nay lại đạt được cách giải quyết trong tay ngươi.” Đan Thần Tử khẽ cười nói.
“Hội trưởng đại nhân không cần khách khí, ta giải đáp câu hỏi ngài đưa ra để nhận giải thưởng, hai chúng ta không ai nợ ai, không cần phải nói hai chữ cảm tạ.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Dám nói những lời như vậy với Đan Thần Tử, ngoại trừ Nhậm Tinh Thuần ra, e là cũng chỉ có vị ở trước mắt này thôi.
Diệp Viễn không thèm để ý, ánh mắt sáng quắc nhìn Nhậm Tinh Thuần, ngữ khí lạnh xuống: “Thành chủ đại nhân mời ta đến Vô Phương Thành, mà ngay cả trưởng lão của tông môn ta cũng không bảo vệ được. Bây giờ ta tới cửa đòi người, thành chủ đại nhân lại tới phá đám, đây là đạo tiếp khách của Vô Phương Thành các người sao?”
Nhậm Tinh Thuần cũng không phải là người tính khí tốt, nghe thấy Diệp Viễn nói vậy, tức thì nổi cơn tam bành: “Tên tiểu tử nhà ngươi thật vô lễ! Thiên Vấn Tường là tồn tại như vật tổ của Vô Phương Thành ta, ngươi làm như vậy có chút quá đáng rồi!”
“Ha, quá đáng sao? Ta đã cho hắn cơ hội, là bản thân hắn không cần! Nếu đã như vậy, hắn phải trả một cái giá tương ứng! Diệp Viễn ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện!” Diệp Viễn không nhượng bộ chút nào.
Những Đan Hoàng sơ cấp, Đan Hoàng trung cấp khác nghe ngữ khí Diệp Viễn nói ra những lời này, đều âm thầm lau mồ hôi.
Đan Thần Tử và Nhậm Tinh Thuần đều là những tồn tại tối cao vô thượng ở Vô Phương Thành, Diệp Viễn đã đắc tội với toàn bộ rồi, phải có thần kinh lớn tới cỡ nào mới làm được như vậy đây!
“Hay cho câu không sợ chuyện! U Vân Tông các người cưỡng chiếm địa bàn của Vô Phương Thành ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại còn ngang ngược với ta?” Cơn tức của Nhậm Tinh Thuần càng ngày càng lớn, càng nói lại càng lạc đề.
Ngũ Huyền thấy vậy cảm thấy không ổn, vội vàng khuyên: “Thành chủ đại nhân, việc này vẫn nằm trong tầm kiểm soát, hai người mỗi người nhường một bước đi!”
“Hừ! Tên tiểu tử này cậy tài khinh người, ngay cả lão phu cũng không coi ra gì, thực là quá phách lối rồi! Ta tiếp đãi hắn như thượng khách, hắn lại hùng hổ ép người như vậy, thật đúng là một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày là gì!”
Diệp Viễn lãnh đạm nói: “Thiên Tà Tông làm hại tứ phương, Vô Phương Thành các ngươi lại mở một con mắt nhắm một con mắt làm ngơ, chính là nối giáo cho giặc! Ta giúp các người trừ hại lại không đúng sao? Người tu luyện đan đạo tâm tồn thiện niệm, Vô Phương Thành này xưng là thánh địa đan đạo, ha ha, khó tránh khỏi là nói quá sự thật rồi!”
Tào Chính ở một bên nghe vậy sửng sốt, Tào gia hắn còn chưa nói câu nào, thành chủ đại nhân và tên tiểu tử này đã bốp chát nhau rồi, đây là chuyện gì thế này?
Mọi người đều có đôi chút không hiểu, không biết hai người này lấy đâu ra nộ khí lớn như thế.
Cuối cùng, vẫn là Đan Thần Tử đứng ra làm người hòa giải: “Hai vị đều bớt giận trước, thật ra Diệp tiểu ca giải đáp được hai mươi câu hỏi là có cống hiến cực lớn đối với sự phát triển phồn thịnh của đan đạo Vô Phương Thành ta, chỉ là không nắm đúng chừng mực thôi. Diệp tiểu ca, tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta mà còn tranh đấu nội bộ thì chẳng phải là người thân thì đau mà kẻ thù thì mừng sao? Theo ta thấy, Tào gia thả trưởng lão của U Vân Tông ra, việc này coi như qua đi.”
“Ha, sao lại có thể dễ dàng như vậy? Nhất định Tào gia phải xin lỗi Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong!” Diệp Viễn cười lạnh nói.
“Không được! Thả người thì có thể, nhưng xin lỗi thì không thể nào!” Tào Chính trực tiếp cự tuyệt.
Đùa cái gì thế, một đại gia tộc như Tào gia, làm sao có thể nói lời xin lỗi với một trưởng lão của một tiểu tông môn hạng ba được?
“Hừ hừ, không xin lỗi cũng được, ta cũng không cần các ngươi thả người nữa. Hôm nay các ngươi có thể đóng cửa, lẽ nào sau này ngày nào cũng đóng cửa hay sao? Từ hôm nay trở đi, ngày nào ta cũng sẽ tới đây giải đề, cho đến khi nào giải hết toàn bộ các câu hỏi ở tầng bảy!” Diệp Viễn cười lạnh nói.
“Nói khoác mà không biết ngượng! Ngươi thật sự cho rằng ngươi giải được hai mươi câu hỏi thì có thể giải được tất cả các câu hỏi hay sao? Những câu hỏi càng xếp ở phía trước, độ khó càng lớn! Mấy ngàn năm nay đều không có ai có thể giải được, dựa vào ngươi mà có thể giải được ư?” Tào Phương nghe vậy châm chọc nói.
“Ngươi có thể thử xem!” Diệp Viễn lãnh đạm đáp.
Một câu này khiến Tào Phương biệt xuất nội thương.
Trước đây hắn nghi ngờ Diệp Viễn, kết quả Diệp Viễn giải được toàn bộ hai mươi câu hỏi cuối cùng.
Bây giờ Diệp Viễn vẫn tràn đầy tự tin như cũ, lẽ nào hắn thực sự có năng lực như vậy?
Không thể nào!
Câu hỏi số một chính là nghịch thiên, ngay cả hội trưởng và thành chủ xem rồi cũng không hiểu ra sao huống hồ là Diệp Viễn.
Đương nhiên là đám người Đan Thần Tử cũng không tin Diệp Viễn có thể giải được tất cả các câu hỏi, nhưng bây giờ bế tắc ở đây cũng không phải là biện pháp!
“Diệp tiểu ca, mọi người mỗi người nhường một bước đi. Tào gia thả người, đồng thời bồi thường cho trưởng lão nhà ngươi mười vạn Nguyên tinh thượng phẩm, như vậy cũng coi như là được rồi chứ?” Đan Thần Tử nói.
Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Ta chỉ cần xin lỗi! Nguyên tinh, chỉ cần ta muốn là có thể có vô số!”
Đám người hoàn toàn bó tay, Diệp Viễn này đúng thật là mềm không được cứng cũng không xong!
“Thiên Phong kia trả lời sai, còn bôi xấu danh dự của Tào gia ta, ta không trực tiếp giết hắn, đã là hạ thủ lưu tình rồi, thế mà ngươi còn muốn chúng ta xin lỗi?” Tào Phương chất vấn.
Bỗng nhiên Diệp Viễn nhếch miệng cười: “Vậy sao? Vậy chúng ta mời Thái Thượng trưởng lão ra đây đối chất được chứ? Nếu như Thiên Phong trưởng lão trả lời sai, Diệp Viễn ta xin trả lại bốn mươi vạn Nguyên tinh, đồng thời xin lỗi Tào gia các người! Nhưng nếu như Thiên Phong trưởng lão trả lời đúng, thì làm như thế nào?”
Lần này, Tào Phương hoảng hồn.
Có thế nào hắn cũng không ngờ tới chuyện sẽ phát triển đến mức này, bây giờ đã không kiểm soát được nữa rồi.
Lúc này, bỗng Trúc Giang thở dài nói: “Ài, Tào Chính huynh, việc này là do ba người chúng ta không phải, không ngờ sẽ dẫn đến sóng to gió lớn như vậy. Chức trưởng lão đoàn cố vấn của Thiên Vấn Tường này, Trúc Giang ta không còn mặt mũi nào mà đảm nhận tiếp, Tào Chính huynh mời cao nhân khác đi.”
Trúc Giang đã nói như vậy, Lưu Vân và một người khác cũng muốn xin Tào Chính cho rút lui.
Tào Chính nhận được tin tức, là có người làm loạn ở Lâm Lang Các, nhưng lại không rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện ra sao.
Lúc này nghe Trúc Giang nói vậy, làm gì còn chỗ nào không hiểu chuyện gì nữa?
Chỉ thấy hắn tiện tay vung lên, giáng một cái tát lên mặt Tào Phương, lạnh lùng nói: “Ngươi cái tên nghiệt tử này! Thì ra tất cả mọi việc đều là do ngươi làm loạn mà ra! Ngươi lại dám lấy danh dự và uy tín của Tào gia ra để làm cái việc thấp kém này, ta diệt ngươi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất