Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 514: Phất tay áo mà đi.

Chương 514: Phất tay áo mà đi.
Tào Phương cứ thế bị đánh bay ra ngoài, đợi đến khi hắn bò dậy được, nửa bên mặt đã sưng như đầu heo.
Diệp Viễn cười lạnh nhìn cảnh này, trong lòng vô cùng khinh thường.
Cái tát này nhìn thì ghê gớm lắm, nhưng thực ra căn bản là không dùng đến nguyên lực, Tào Chính chỉ sử dụng sức lực của thân thể.
Cho nên mặt của Tào Phương nhìn vào thì đáng sợ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là chút vết thương ngoài da mà thôi.
Đương nhiên, không chỉ có mình Diệp Viễn nhìn ra mà những đại lão khác cũng đã nhìn ra.
Chỉ là lúc này, tất nhiên sẽ không có ai đứng ra bới móc.
“Gia gia, con...”
Tào Phương bưng mặt đang định nói, lại bị Tào Chính ngắt lời: “Còn không mau thả người ra, xin lỗi Diệp tiểu ca? Chuyện của Thiên Tà Tông, ngay cả thành chủ đại nhân còn chưa nói gì, cần ngươi đến lo chuyện bao đồng hay sao? Trở về úp mặt vào tường hối lỗi cho ta, còn gây thêm chuyện nữa, cẩn thận ta phế ngươi!”
Cũng giống như Nhậm Đông, từ nhỏ đến lớn Tào Phương đều là do một tay Tào Chính che chở bảo vệ mà lớn lên. Tào Chính chưa bao giờ đánh hắn như vậy, lần này khiến Tào Phương cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Có điều, mặc dù lời nói của Tào Chính tàn nhẫn, nhưng thật ra cũng không đau không ngứa, còn không quên châm ngòi quan hệ giữa Nhậm Tinh Thuần và Diệp Viễn.
Nhậm Tinh Thuần này thân là thành chủ, dựa vào không phải là tâm cơ mưu kế, mà là thủ đoạn vô cùng bá đạo.
Hắn không những có thực lực đan đạo siêu quần, mà thực lực võ đạo cũng vô cùng cường đại, thuộc vào nhân vật ngoại tộc trong đám luyện dược sư.
Ở Vô Phương Thành, phàm là người không phục hắn, từ trước đến nay hắn đều dùng thủ đoạn đẫm máu để trấn áp.
Thực ra hôm nay hắn đến vốn dĩ là định làm người hòa giải, không ngờ bởi vì tính tình nóng nảy của hắn mà lại xung đột với Diệp Viễn.
Diệp Viễn có thể giải đáp được câu hỏi trên tầng bảy của Thiên Vấn Tường là có lợi rất lớn đối với đám luyện dược sư bọn hắn.
Nhưng mà thủ đoạn của Diệp Viễn lại quá ngang ngược, loại hành vi đến cửa đá quán này sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới địa vị của Vô Phương Thành trong lòng luyện dược sư.
Nhậm Tinh Thuần thân là thành chủ, không thể không đứng ra ngăn cản Diệp Viễn.
Nhưng mà Diệp Viễn đâu phải là người dễ đối phó như vậy, ngươi nói chuyện cẩn thận thì cũng coi như xong, đằng này hết lần này tới lần khác Nhậm Tinh Thuần lại mang giọng ra lệnh khiến cho Diệp Viễn cũng nổi nóng.
...
Không lâu sau, cuối cùng Thiên Phong cũng được đưa ra.
Diệp Viễn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thiên Phong, biết thời gian này e là Thiên Phong đã phải chịu không ít khổ cực, lửa giận trong lòng lại càng dâng lên.
Thiên Phong nhìn thấy một đống cường giả Đan Hoàng ở đây, không khỏi hít vào một hơi thật sâu, đi đến bên cạnh Diệp Viễn.
“Hừ hừ, U Vân Tông ta vì sự an nguy của Vô Biên giới mà đến Vô Phương Thành, vậy mà lại nhận được loại đãi ngộ này, xem ra là chúng ta tự mình đa tình rồi! Bỏ đi, lời xin lỗi của Tào gia các ngươi ta cũng không cần nữa, ta và Thái Thượng trưởng lão sẽ rời khỏi Vô Phương Thành, đỡ làm chướng mắt các vị! Thái Thượng trưởng lão, chúng ta đi!”
Nói rồi Diệp Viễn kéo Thiên Phong rời đi.
Nhậm Tinh Thuần thấy vậy, đang định ngăn Diệp Viễn, lại bị Đan Thần Tử giữ lại.
Đan Thần Tử liếc mắt ra hiệu với Ngũ Huyền, nói với Nhậm Tinh Thuần: “Nhậm lão đầu, ngươi cũng không cần làm loạn thêm nữa. Tên tiểu tử này rõ ràng là người thích mềm không thích cứng, ngươi còn như vậy nữa, e là cuộc hội họp của Vô Biên giới hai ngày nữa cũng không mở nổi.”
Nghe những lời này, lửa giận từ từ tăng lên kia của Nhậm Tinh Thuần cuối cùng cũng bị ép xuống.
Mà chỉ trong chốc lát, Diệp Viễn đã rời khỏi Lâm Lang Các, Ngũ Huyền theo sát phía sau.
Hắn lườm Đan Thần Tử một cái, cảnh giác nói: “Lão tiểu tử ngươi, lại có ý đồ xấu gì? Công hội luyện dược sư của ngươi bàng quan đứng ngoài tranh đấu, cho dù Cuồng Phong giới thực sự đánh tới, bọn chúng cũng không dám làm gì các ngươi. Ngươi đừng nói, ngươi làm như vậy cũng là vì Vô Biên giới!”
Đan Thần Tử buông Nhậm Tinh Thuần ra, khẽ cười nói: “Phải cũng tốt, mà không phải cũng thôi. Lẽ nào, ngươi không hứng thú với tên thiếu niên này? Theo ta thấy, e là tri thức của hắn về đan đạo đã vượt xa ta và ngươi nhiều lắm rồi!”
Nhậm Tinh Thuần hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu bây giờ không phải thời kỳ bất thường, lão phu nhất định phải khảo vấn tên tiểu tử thối này cẩn thận! Cho dù tri thức đan đạo của hắn có cao hơn đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là một tên Hóa Hải Cảnh mà thôi, còn có thể lật trời được hay sao?”
Đan Thần Tử cười nói: “Lão đầu ngươi, vẫn luôn là cái tính nóng nảy ấy. Ngươi đừng thấy tên tiểu tử này ngông cuồng vậy mà nhầm, nếu như không phải trước mắt là thời kỳ đặc biệt này, chưa chắc hắn đã khoa trương như thế. Tên tiểu tử này trong thô có tinh tế, cũng không phải là kẻ dễ đối phó.”
Nhậm Tinh Thuần hừ lạnh một tiếng, lại quay sang phía Tào Chính nói: “Đây chính là chuyện tốt mà Tào gia các ngươi làm! Các ngươi tự mình đập bảng hiệu ta không quan tâm, nhưng nếu như uy hiếp tới Vô Phương Thành, thì cũng đừng trách lão phu lật mặt không nhận người quen!”
Sắc mặt Tào Chính hơi khó coi, gật đầu đáp: “Thành chủ đại nhân yên tâm, nhất định Tào gia sẽ xử lý tốt chuyện này!”
Mặc dù gốc rễ của Tào gia vô cùng thâm hậu, nhưng dưới sự cai quản của Nhậm Tinh Thuần thì đến cả Tào Chính cũng phải cụp cái đuôi lại mà làm người.
Chọc giận Nhậm Tinh Thuần, ai cũng đều không có quả ngon để ăn.
Ở trong Vô Phương Thành, đã rất lâu rất lâu rồi không có người dám khiêu chiến quyền uy của hắn. Từ góc độ này có thể thấy, Diệp Viễn cũng coi như là người đầu tiên ở Vô Phương Thành dám chọc vào hắn.
...
“Diệp Viễn, Xin dừng bước! Xin dừng bước!” Ngũ Huyền đuổi theo Diệp Viễn, căng họng hô.
Diệp Viễn nghe vậy dừng bước lại, thi lễ với Ngũ Huyền: “Hôm nay đa tạ Ngũ Huyền đại sư đã giải vây, tiểu tử xin khắc ghi trong lòng. Ngày khác có cơ hội, tiểu tử nhất định sẽ báo đáp chu đáo.”
Nếu như không phải hôm nay có Ngũ Huyền ở hiện trường, kết quả như thế nào quả thật cũng rất khó nói.
Ngũ Huyền cười nói: “Ha ha, ngươi nặng lời rồi. Nếu hôm nay không đến Lâm Lang Các, e là ta sẽ hối hận cả đời! Hôm qua thấy ngươi luyện đan, ta còn có ý nghĩ muốn nhận ngươi làm đồ đệ. Hôm nay chứng kiến thủ đoạn của ngươi rồi mới biết là bản thân ta đã lỗ mãng. Trước mặt ngươi, ta làm sao gánh nổi hai chữ "đại sư" này?”
Thấy biểu hiện của Diệp Viễn hôm nay Ngũ Huyền mới biết tại sao hôm qua Diệp Viễn hoàn toàn không có hứng thú làm đồ đệ mình.
Những thứ hắn biết, Diệp Viễn đều biết, những thứ hắn không biết, Diệp Viễn cũng biết.
Hắn lấy cái gì ra để dạy Diệp Viễn?
Bây giờ nghĩ lại, hôm qua đúng là làm một trò cười lớn.
“Ngũ Huyền đại sư là cường giả Đan Hoàng, tất nhiên là có thể gánh được hai chữ “Đại sư” này.” Diệp Viễn cười nói.
Kỳ thực ở trước mặt Diệp Viễn, không ai xứng với hai chữ này. Chỉ là Ngũ Huyền đã giúp đỡ Diệp Viễn, cho nên Diệp Viễn cũng sẽ tôn trọng hắn.
Ngũ Huyền liên tục khoát tay nói: “Ha ha, nếu ngươi không chê, thì gọi ta một tiếng lão ca là được rồi, hai chữ “Đại sư”, tuyệt đối không nhận nổi!”
Diệp Viễn cũng không nhiều lời, gật đầu cười đáp: “Nếu đã như vậy, Diệp Viễn cung kính không bằng tuân lệnh. Ngũ Huyền lão ca, bây giờ ta và Thái Thượng trưởng lão phải trở về U Vân Tông rồi, nếu như ngài có thời gian, thì có thể thường xuyên lui tới.”
Ngũ Huyền vội vàng nói: “Diệp lão đệ à, tính khí thành chủ đại nhân chính là như vậy, ngươi cũng đừng tức giận với hắn! Nói đi nói lại, những ngày này hắn để Từ Tử Huy đi theo ngươi làm tùy tùng, cũng coi như là vô cùng chu đáo rồi. Hơn nữa nếu như hôm nay không phải Từ Tử Huy tới tìm ta, ta cũng không thể tới kịp, ngươi nói có phải không?”
Diệp Viễn gật gật đầu, thật ra hắn cũng chỉ làm bộ một chút, ra oai một chút với lão đầu kia, tất nhiên sẽ không rời đi.
“Được rồi, ta nể mặt lão ca ngài!” Diệp Viễn chần chừ một chút rồi nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất