Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 522: Vấn kế.

Chương 522: Vấn kế.
“Đoàn lão đầu ngươi còn không ra đây, lẽ nào còn muốn ta mời ngươi ra?” Thất Hải cao giọng hô.
Một lão đầu gầy gò xuất hiện trước mặt mọi người, chính là Đoàn lão đầu trong miệng đám người này.
Thất Hải cười nói với Diệp Viễn: “Đừng thấy Đoàn lão đầu tầm thường, một thân thực lực lại không hề tệ chút nào, có lẽ còn hơn cả ba người bọn hắn, chỉ là con người hắn tính tình bại hoại, không tình nguyện nhúng tay vào chuyện thế tục, cho nên mới ở Nam vực tìm một nơi vắng lặng ẩn cư.”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, tán tu mà có thể tu luyện tới cảnh giới như vậy, đúng là không dễ dàng gì.
Đoàn lão đầu này dường như là có chút không quá tình nguyện, chỉ ngồi xuống bên cạnh Thất Hải, từ đầu tới cuối không hề lên tiếng.
Mà Thất Hải cũng không quan tâm, nói với đám người: “Được rồi, mọi người nên thảo luận thế nào thì cứ tiếp tục thảo luận, không cần để ý đến lão đầu tử ta.”
Hắn nói như vậy, đám người lại không biết nên thảo luận thế nào nữa.
Ô Vinh vẫn không cam tâm, hỏi Thất Hải: “Hải lão, người đi Nam vực một chuyến rồi, bọn chúng thật sự phái ra năm cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong sao?”
Thất Hải gật đầu nói: “Đúng vậy, lần này trước khi trở về, ta cũng đã tới Thiên Càn Tông dạo một vòng, còn suýt chút nữa giao thủ với một trong năm người đó.”
“Thế… thế sau đó thì sao?”
Lần này, không còn ai hoài nghi tính chân thật của tin tức này nữa.
“Ha ha, sau đó bọn ta ai cũng kiêng dè đối thủ, nên mới không đánh trận đó.”
Thất Hải nói rất thản nhiên, nhưng những người khác nghe được lại có một cảm nhận khác.
Nghe Thất Hải nói như vậy, Ninh Nhất Hiền cũng ngồi không yên nữa, lên tiếng hỏi: “Đối phương là Thần Du Cảnh đỉnh phong, lại có người có thể uy hiếp đến Hải lão người sao?”
Những người ở đây đều hiểu vô cùng rõ thực lực của Thất Hải. Cho nên đối với những người này, Thất Hải là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ.
Nhưng bây giờ, đối phương tùy tiện phái ra một Thần Du Cảnh đỉnh phong, lại đã ngang tài ngang sức với Hải lão rồi, lẽ nào đúng thật là võ giả của Cuồng Phong giới mạnh tới mức như vậy hay sao?
“Uy hiếp thì cũng không đến nỗi, có điều hẳn là thực lực của người kia cũng không kém ta bao nhiêu. Một khi đánh nhau, nếu như kinh động đến những người khác thì e là ta có muốn thoát thân cũng sẽ không dễ dàng như vậy.” Thất Hải nói.
Những người đứng đầu tông môn ở đó đều đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cảm thấy áp lực như bị cả quả núi đè xuống vậy.
Xem ra sự cường đại của Cuồng Phong giới đã vượt xa sự tưởng tượng của đám người rồi!
Thất Hải nhìn đám người một cái, nhàn nhạt nói: “Không phải là đến bây giờ những tên tiểu tử các ngươi vẫn còn tâm lý chờ may mắn nữa đấy chứ? Nếu như không phải Cuồng Phong giới mạnh đến như vậy thì năm đó sao một tông môn cường đại như Đại Diễn Chân Tông lại phải đánh đổi nặng nề như vậy để phong ấn thông đạo hai giới? Làm sao cuộc chiến đó lại chỉ hi sinh một nhà Đại Diễn Chân Tông? Sau trận chiến đó, nguyên khí của Vô Biên giới chúng ta thương tổn nặng nề, mới lâm vào trạng thái vô cùng suy yếu như bây giờ.”
Nghe Hải Lão nói, ánh mắt của đám người không khỏi nhìn về phía Diệp Viễn.
Xem ra, những lời của thiếu niên này trước đây không có nửa điểm nào là giả cả.
Ba người Ninh Nhất Hiền cũng không ngờ tới, tình thế lại nghiêm trọng tới mức như vậy, mở miệng nói: “Hải lão, người đức cao vọng trọng, đại cục này, vẫn phải cần người đến chủ trì!”
Rất hiển nhiên, trong số những người có mặt ở đây, không có ai thích hợp làm lãnh tụ quần hùng hơn Hải lão.
Ai ngờ Hải lão lại lắc đầu cười nói: “Lão đầu tử ta lười biếng quen rồi, làm sao còn có thể làm người đứng đầu nữa. Ninh Nhất Hiền ngươi lão luyện thành thục, có thể đảm nhận trọng trách này. Có điều, lão đầu tử ta cảnh báo trước. Bình thường lão đầu tử ta không quản đại sự, nhưng ở thời điểm này, kẻ nào dám ngáng chân thì lão đầu tử ta giết kẻ đó trước!”
Tuy lời của Thất Hải không phải đằng đằng sát khí, nghe qua cũng chỉ giống như đang tán gẫu tâm sự, nhưng đám người nghe được lại thấy sởn cả gai ốc.
Ninh Nhất Hiền khổ sở nói: “Hải lão, ta...”
Thất Hải ngắt lời hắn: “Lúc này rồi cũng đừng đùn đẩy từ chối nữa, trọng trách này ngươi phải gánh vác, không có ai thích hợp hơn ngươi nữa, lão đầu tử ta còn có việc khác phải làm. Tần Hồng Đào và Tĩnh Huyền, hai người các ngươi phải toàn lực phò tá Ninh Nhất Hiền. Lúc này rồi, cũng đừng có cái gì môn phái này nọ nữa. Vô Biên giới mà bị mất rồi thì đạo thống của các ngươi cũng mất.”
Vẻ mặt của cả ba người đều ngưng trọng, trịnh trọng nói một tiếng "Vâng".
Thất Hải gật đầu, lại nhìn Diệp Viễn nói: “Diệp tiểu huynh đệ, không biết ngươi có ý kiến gì với tình thế trước mắt không?”
Nghe những lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Ninh Nhất Hiền là người Hải lão tự đề cử làm người chủ trì đại cục, hắn không hỏi ý kiến của Ninh Nhất Hiền, mà lại đi hỏi ý kiến của một tiểu bối!
Hơn nữa những người tỉ mỉ còn phát hiện, Thất Hải lại xưng hô với Diệp Viễn là “Diệp tiểu huynh đệ”, giọng điệu còn có chút thương lượng.
Chẳng lẽ, Thất Hải đã coi Diệp Viễn là kết giao ngang bằng vai vế rồi?
Diệp Viễn cũng sững người nói: “Hải lão, thế này… không thích hợp lắm?”
Hôm nay Diệp Viễn tới, kỳ thực cũng chỉ là muốn để cho những người này biết một chút về sự lợi hại của Cuồng Phong giới để đừng có khinh địch mà thôi.
Còn về phần bày mưu tính kế như thế nào, hắn cũng không dự định nhiều lời.
Ở đây nhiều cường giả Thần Du Cảnh như thế, nào đã đến lượt hắn xen vào.
Chỉ là không ngờ, Thất Hải lại hỏi ý kiến của mình trước tiên.
“Không có gì là không thích hợp cả! Bọn chúng không biết gì về Cuồng Phong giới, để bọn chúng nói cũng là uổng công. Ngươi cứ việc nói, để ta xem ai dám nhiều lời!” Thất Hải nhàn nhạt nói.
Thực ra đúng thật là trong lòng không ít người có chút bất mãn, dự định lát nữa lúc Diệp Viễn nói sẽ bới móc. Bây giờ bị Thất Hải nói như vậy, đám người này lập tức đem lời nói còn nghẹn ở cổ nuốt lại vào trong bụng.
Diệp Viễn gật gật đầu, hắn cũng không phải là người hay ngượng ngùng. Nếu như Thất Hải đã xem trọng hắn thì hắn cũng sẽ lo việc nghĩa không hề chểnh mảng, việc đáng làm thì sẽ làm.
“Được thôi, nếu như Hải lão đã xem trọng Diệp Viễn, vậy ta sẽ nói thêm vài câu. Nghe hay không nghe, đều tùy vào các vị.” Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn đứng lên, tự mình nói: “Theo ta thấy, Cuồng Phong giới có mấy ưu thế nổi bật mà chúng ta không thể so sánh được. Thứ nhất, bọn chúng có chung một tín ngưỡng, đó chính là Phong Hoàng. Tử Thần Tông trải qua mấy đời, vẫn trung thành tuyệt đối với Phong Hoàng như cũ là có thể thấy rõ. Bởi vì điểm này, bọn chúng có thể làm được việc thống nhất hiệu lệnh. So sánh ra, chúng ta lại đang chia năm xẻ bảy. Thứ hai, tổng thể chiến lực của võ giả Cuồng Phong giới mạnh hơn chúng ta một bậc, nếu như đánh giáp lá cà, nhất định sẽ phải chịu thiệt lớn. Thứ ba, mặc dù tài nguyên của Nam vực không bằng Bắc vực, nhưng lại tốt hơn nhiều so với ở Cuồng Phong giới. Có những tài nguyên này rồi, có thể thực lực tổng thể của võ giả Cuồng Phong giới sẽ tăng lên một bậc. Thứ tư, người có chiến lực cấp cao của Cuồng Phong giới mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Theo ta được biết, cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong của Cuồng Phong giới không chỉ có năm người!”
“Cái gì! Ý của ngươi là, năm người này chỉ là tiên phong?” Ninh Nhất Hiền kinh hãi nói.
Diệp Viễn gật đầu đáp: “Theo ta được biết võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong của Cuồng Phong giới có bảy người! Cộng thêm một số tán tu và và một số lão quái vật ẩn thế, ta ước tính có thể không dưới mười người! Còn về phần trong mười người này, có mấy người có thực lực như Hải lão thì ta cũng không dám khẳng định.”
Theo những hiểu biết càng ngày càng sâu của những người này về Cuồng Phong giới, bọn họ càng lúc càng phát hiện rõ ràng Vô Biên giới muốn chiến thắng Cuồng Phong giới là chuyện hi vọng quá xa vời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất