Chương 53: Túy Tinh phường xuất chiêu
“Viện trưởng, Diệp Viễn này biểu hiện ra thiên phú thật là kinh người, ta cảm thấy học viện phải dốc hết sức tiến hành bồi dưỡng! Nửa năm sau sắp tiến hành thập quốc tỷ thí rồi, chúng ta đã thua rất nhiều năm, lần này nếu lại xếp thứ ba từ dưới lên trên thì bộ mặt của chúng ta không biết giấu đi đâu nữa.”
Một gian lầu các sâu bên trong học viện Đan Võ, Hô Diên Dũng đứng trước mặt người trung niên, cung kính nói.
Mà người này chính là viện trưởng Giang Vân Hạc của học viện Đan Võ ở Tần quốc, là nhân vật hết sức quan trọng ở Tần quốc!
Địa vị của hắn ở Tần quốc, thậm chí không thấp hơn Hoàng đế bệ hạ!
Có điều Giang Vân Hạc người này vô cùng khiêm tốn, cực ít lộ diện. Sự vụ của học viện Đan Võ, phần lớn hắn đều giao cho các Phó viện trưởng xử lý, chính mình làm phủi tay chưởng quỹ.
Học viên của học viện Đan Võ học mấy năm ở đây, cũng chưa chắc có thể thấy mặt hắn một lần.
Cho dù đối với một vài lão sư, Giang Vân Hạc cũng là một nhân vật cực kỳ thần bí.
Rất hiển nhiên, Hô Diên Dũng là một trong số ít người trong học viện có thể gặp được viện trưởng.
Thực rõ ràng, Hô Diên Dũng đặc biệt báo sự tình của Diệp Viễn cho Giang Vân Hạc.
Hắn đem biểu hiện kinh người của Diệp Viễn đều nói cho Giang Vân Hạc nghe, nhưng Giang Vân Hạc chỉ lặng yên lắng nghe, cũng không có biểu hiện gì.
“Hô Diên à, ngươi bình tĩnh chớ nóng. Thắng bại là chuyện thường nhà binh, không cần tính toán chi li như thế. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nên đến lúc chúng ta vùng dậy, người khác ngăn cản cũng ngăn không nổi.” Giang Vân Hạc lạnh nhạt nói.
“Viện trưởng! Nhưng Diệp Viễn hắn...” Hô Diên Dũng còn muốn thế Diệp Viễn nói đôi câu.
Giang Vân Hạc ra hiệu hắn ngừng lại: “Đều nói ngươi tạm thời đừng nóng nảy. Ài, Hô Diên ngươi luôn là cái tính tình này. Còn chưa phải tỷ thí sao, ngươi sốt ruột làm gì? Lại nói học viện chúng ta không phải có không ít học viên có thực lực sao, như Long Đường, Tả Bất Quy, còn có nha đầu Phong Chỉ Nhu kia nữa, đều là hạt giống tốt. Diệp Viễn mà ngươi đã nói kia, cho dù có là thiên tài nhưng chưa trưởng thành cũng không gọi là thiên tài, chưa đột phá Linh Dịch cảnh cũng không phải thiên tài, hiểu sao?”
Giang Vân Hạc nói điều này, Hô Diên Dũng thật sự đã bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát dường như hắn đã hiểu ra cái gì đó: “Viện trưởng, người sợ... Diệp Viễn hắn đi đường ngang ngõ tắt sao?”
Bây giờ nghĩ lại, một tháng trước Diệp Viễn còn là một tiểu tử Nguyên Khí tầng một, mới một tháng đã tới Nguyên Khí tầng bốn, thực lực thực tế lại vượt quá tuyệt đỉnh thiên tài với Nguyên Khí tầng tám rồi, khoảng cách này đích xác là có chút khuếch đại.
Những cái khác thì không nói, từ Nguyên Khí tầng một tu luyện tới nguyên khí tầng bốn, cứ cho là thiên tài như Long đường, sợ là ít nhất cũng cần một năm để tu luyện? Nhưng Diệp Viễn chỉ dùng một tháng đã đạt được.
Sự trưởng thành khiến người ta kinh ngạc như vậy quả thực là hơi vô lý, ý tưởng trực tiếp nhất chỉ sợ là tiêu hao tiềm lực.
Mà cái giá phải trả cho việc tiêu hao tiềm lực chính là hi sinh sự phát triển trong tương lai.
Giang Vân Hạc cười nói: “Ta cũng không nói như vậy, hay là quan sát thêm một thời gian rồi hãy nói. Ngươi không cần quá lo lắng về tài nguyên, Diệp Viễn không phải hắn đã vơ vét mấy vạn viên Nguyên Khí đan sao, chỉ là tu luyện tới Nguyên Khí tầng chín thôi, cũng không có vấn đề gì?”
Hô Diên Dũng thở dài, cáo từ lui ra ngoài.
Sau khi Hô Diên Dũng đi, Giang Vân Hạc chắp tay đi tới trước cửa sổ, giống như lời tự nhủ: “Diệp Viễn, hy vọng ngươi thật sự là một thiên tài hiếm có trên đời, đừng để cho ta thất vọng!”
...
Sát hạch luyện dược sư sẽ tiến hành sau bốn ngày tại Hoàng thành, Diệp Viễn cùng với Lục nhi trốn tiết về nhà đợi hai ngày.
Vừa mới đột phá không lâu, Diệp Viễn dự định tận dụng thời gian mấy ngày này cố gắng nâng cao cảnh giới một chút, bước kế tiếp chính là đột phá Nguyên Khí tầng sáu.
Trong một bậc thang nhỏ của Nguyên Khí cảnh, Diệp Viễn hoàn toàn không thấy bình cảnh của mỗi tầng cảnh giới, dễ dàng vượt qua.
Đây đã là hắn tận lực hãm lại tốc độ, nếu không phải lo lắng căn cơ chưa vững, Diệp Viễn thậm chí có thể trong vòng một ngày đột phá vài cảnh giới.
Dù sao, đối với những người từng là thần vương như Diệp Viễn mà nói, Nguyên Khí cảnh thật sự là quá đơn giản.
“Lão gia cùng phu nhân nếu như biết thiếu gia trở thành học viên Địa cấp, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.” Lục nhi mặt đầy tự hào, giống như người đạt tới Địa cấp là nàng vậy.
“Một học viên đột phá tới cấp Địa cấp, có gì hiếm chứ?” Diệp Viễn bĩu môi một cái, tỏ vẻ coi thường.
“Đương nhiên lợi hại rồi ! Thiếu gia không biết lúc ấy bọn họ ở bên ngoài đều có biểu cảm gì đâu, từng người một giống như là gặp quỷ nhìn chằm chằm vào màn sáng. Trước kia Lục nhi cũng không biết học viên Địa cấp lợi hại cỡ nào, sau này nghe bọn họ nói từ xưa tới nay học viện Đan Võ chưa từng có ai có thể từ Nguyên Khí tầng bốn thăng lên Địa cấp, mới biết thiếu gia lợi hại như vậy!” Lục nhi hưng phấn nói.
“Ha ha, sau này thời gian bọn họ thấy kinh ngạc sẽ càng nhiều hơn, nếu mỗi lần ngươi đều như vậy, chả phải sẽ mệt chết sao?” Bị tâm trạng của Lục nhi cảm hóa, Diệp Viễn cũng cười thật tươi.
“Làm sao mà mệt được chứ? Nói như vậy thì mỗi ngày Lục nhi đều thấy rất vui vẻ!” Lục nhi ngây thơ nói.
“Vậy ta đây sẽ để cho Lục nhi nhà ta ngày ngày đều thấy vui vẻ có được hay không?”
“Hì hì, vẫn là thiếu gia tốt với Lục nhi! Bây giờ Lục nhi rất vui vẻ ! Ồ, Dược Hương phường hôm nay sao người ít như vậy? Thường ngày vào lúc này mọi người đều đã xếp một hàng dài rồi mà.”
Chủ tớ hai người trong lúc vô tình đi tới Dược Hương phường, Lục nhi phát hiện Dược Hương phường có gì đó không đúng.
Trước cửa Dược Hương phường xưa nay đều là dòng người đông như dệt cửi, hôm nay lại có vẻ đìu hiu.
“Đi, vào xem một chút.”
Diệp Viễn cùng Lục nhi bước vào Dược Hương phường, phát hiện thật sự có rất ít người bên trong, còn không bằng năm phần mười ngày thường, đây là thế nào?
“Diệp thiếu gia, tại sao người lại quay về?”
Hôm nay chưởng quỹ cũng rất nhàn nhã, Diệp Viễn vừa vào cửa hắn liền phát hiện, vội vàng qua đây chào hỏi.
“Phùng chưởng quỹ, sao hôm nay Dược Hương phường người ít như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Chưởng quỹ họ Phùng, ở nhà đứng hàng lão tam, nên gọi là Phùng Tam. Hắn là người làm lâu năm ở Dược Hương phường, trung thành tuyệt đối với nơi đây, ngay cả Diệp Hàng cũng cực kì kính trọng hắn.
Phùng Tam vừa nghe Diệp Viễn hỏi tới, không khỏi thở dài một cái: “Ai... Còn không phải tại Túy Tinh phường đó sao! Cũng không biết bọn họ nghe được phương pháp luyện đan - Tụ Nguyên Đan ở đâu, dĩ nhiên dược hiệu mạnh hơn năm phần mười so với Nguyên Khí đan thượng phẩm! Hai ngày nay bọn họ đang bán ra loại đan dược mới này, thu hút sự chú ý của mọi người qua bên đó, việc buôn bán Dược Hương phường chúng ta tự nhiên rớt xuống ngàn trượng ? Ài, có loại đan dược này, coi như Túy Tinh phường đứng ở thế bất bại rồi, ông chủ cũng vì điều này mà mặt mày ủ rũ hai ngày qua!”
“Quả nhiên lại là Túy Tinh phường! Tụ Nguyên đan sao...” Diệp Viễn như có điều suy nghĩ.
“Đúng vậy, giá cả của Tụ Nguyên đan này không cách biệt quá lớn với Nguyên Khí đan thượng phẩm, dược liệu lại mạnh hơn năm phần mười, chỉ cần là võ giả, ai có thể ngăn cản được sự hấp dẫn như vậy chứ? Ai, sợ rằng những ngày sau này của Dược Hương phường chúng ta sẽ khó mà buôn bán.”
Phùng Tam than thở, trên mặt buồn rười rượi, hiển nhiên mấy ngày nay hắn cũng cảm thấy tan nát cõi lòng.
Thủ đoạn này của Túy Tinh phường đúng là quá đột ngột, trước đó không có chút điềm báo nào, khiến Dược Hương phường trở tay không kịp, thế cho nên cục diện bây giờ vô cùng bị động.
“Phùng chưởng quỹ không cần lo ngại, chỉ là viên Tụ Nguyên đan nho nhỏ mà thôi, sẽ không tạo nên được con sóng gió lớn đâu.” Diệp Viễn cười an ủi.
Phùng Tam liếc nhìn Diệp Viễn, thở dài nói: “Thiếu gia có thể không hiểu hàm ý của năm phần mười dược hiệu này, nó có thể thay đổi cục diện thị trường đan dược ở Tần quốc ! Có cái này, Túy Tinh phường về sau có thể một nhà độc quyền!”
Diệp Viễn biết giải thích vô dụng, cười nói: “Phùng chưởng quỹ, phụ thân ta đang ở trong tiệm sao? Ta đi tìm phụ thân.”
“Có, mấy ngày nay ông chủ đều đang bế quan luyện đan.”