Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 534: Chiêu cáo toàn thành.

Chương 534: Chiêu cáo toàn thành.
Nghe Diệp Hàng nói vậy, Nhậm Hồng Lăng cũng không nói thêm gì nữa.
Cho dù trong lòng Nhậm Hồng Lăng oán hận Nhậm Tinh Thuần, nhưng dù sao bà cũng vẫn là con gái của Nhậm Tinh Thuần.
Chuyện này có thể được giải quyết viên mãn thì trong lòng Nhậm Hồng Lăng cũng rất vui.
“Kỳ thực những lời Diệp Viễn nói hôm đó đã vô cùng kích động phụ thân. Hai ngày này, thái độ lúc ông ấy nói chuyện với ta cũng đã tốt hơn nhiều so với trước kia. Nói ra nói vào, ông ấy cũng đều thấy hối hận về việc của hai người. Chỉ là ngại sĩ diện, ông ấy mới không tới tìm hai người thôi.” Nhậm Dục Kiệt nói.
Diệp Hàng khoát tay đáp: “Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, dù sao thành chủ đại nhân cũng là trưởng bối, sao có thể để ông ấy tới đây xin lỗi được?”
Nhậm Dục Kiệt gật gật đầu nói: “Không biết sau này muội phu có dự định gì chưa?”
Diệp Hàng trả lời: “Ta đã bàn bạc với Hồng Lăng rồi, qua mấy ngày nữa sẽ trở về U Vân Tông cùng với Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong. Nơi đó là nhà của Diệp Viễn, tất nhiên cũng là nhà của chúng ta.”
Nhậm Dục Kiệt cười khổ nói: “Các người vẫn còn oán hận phụ thân sao?”
Diệp Hàng lắc đầu: “Đại ca nói gì vậy? Bây giờ ta đã hoàn thành tâm nguyện, cũng không oán hận. Chỉ là chúng ta hiểu Diệp Viễn, nó nhất định sẽ không ở lại Vô Phương Thành làm cái gì mà thiếu chủ, chắc chắn nó sẽ quay về U Vân Tông. Lo lắng bận tâm lớn nhất của ta và Hồng Lăng chính là Diệp Viễn, tất nhiên là không muốn rời xa nó.”
Nhậm Dục Kiệt giật mình, lại nói: “Thực ra hôm nay ta tới đây tìm hai người là ý của phụ thân. Ông ấy có một ý nghĩ, muốn tới trưng cầu ý kiến của hai người một chút.”
Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng đưa mắt nhìn nhau, hơi có chút kinh ngạc.
Nhậm Dục Kiệt làm việc, vậy mà lại tới hỏi ý kiến bọn họ, ngược lại lại khiến cho bọn họ vô cùng bất ngờ.
“Mời đại ca nói.” Diệp Hàng mở lời
“Thực ra là phụ thân cảm thấy mấy năm nay các ngươi thiệt thòi quá nhiều, muốn bù đắp cho hai người một cái hôn lễ. Đến lúc đó ông ấy sẽ chiếu cáo với cả Vô Phương Thành, xin lỗi hai người vì chuyện năm đó! Chỉ là ông ấy khó mở lời với hai người, cho nên mới sai ta đến đây hỏi ý kiến hai người một chút.” Nhậm Dục Kiệt nói.
Diệp Hàng nghe vậy không khỏi sững người ngạc nhiên, hắn không dám tin rằng Nhậm Tinh Thuần lại sẽ làm những việc như vậy.
Năm đó hắn đã được lĩnh giáo tính cách của Nhậm Tinh Thuần nhiều lần, lần này tới Vô Phương Thành, Nhậm Tinh Thuần lại càng trở nên lợi hại hơn.
Không ngờ trải qua chuyện hai ngày trước, Nhậm Tinh Thuần lại nảy sinh ra chuyển biến lớn như vậy!
Diệp Hàng biết, đây đều là những biến hóa mà Diệp Viễn mang tới cho hắn.
Không thể không nói, đề nghị này của Nhậm Tinh Thuần đúng là khiến cho hắn tim đập thình thịch.
Năm đó hắn dẫn Nhậm Hồng Lăng tới Nam vực, trên đường Nhậm Hồng Lăng lại mang thai Diệp Viễn, rồi sau này định cư ở Tần quốc, hắn và Nhậm Hồng Lăng cũng vẫn chưa tổ chức nghi thức nào giống như vậy.
Mặc dù Nhậm Hồng Lăng cam tâm tình nguyện đi theo hắn, nhưng từ đầu tới cuối trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút thiếu sót.
Đã trải qua nhiều năm như vậy, nếu như có thể tổ chức một nghi lễ oanh oanh liệt liệt thì cũng có thể coi như là chút bồi thường cho Nhậm Hồng Lăng chứ?
Đặc biệt là lần này được cử hành dưới sự chúc phúc của Nhậm Tinh Thuần, tất nhiên ý nghĩa sẽ không tầm thường.
Chỉ là để Nhậm Tinh Thuần chiếu cáo toàn thành, việc này không tránh khỏi quá mất thể diện rồi. Điều này, lại khiến cho Diệp Hàng thấy do dự.
Diệp Hàng nhìn Nhậm Hồng Lăng một cái thật sâu, Nhậm Hồng Lăng khẽ cười nói: “Cứ theo phu quân làm chủ.”
Hai người họ hoạn nạn có nhau, sớm đã có tâm ý tương thông với nhau. Chỉ cần một ánh mắt là Nhậm Hồng Lăng biết Diệp Hàng đang lo lắng điều gì.
Diệp Hàng cảm kích trong lòng, nói: “Hồng Lăng, đợi sau khi trở về U Vân Tông, ta sẽ mời Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong làm chủ, tổ chức một nghi lễ.”
Nhậm Dục Kiệt lại biến sắc nói: “Các người thà rằng quay về U Vân Tông, cũng không muốn nhận lời xin lỗi của phụ thân sao? Làm như vậy không khỏi cũng quá đáng rồi!”
Diệp Hàng lắc đầu: “Đại ca hiểu lầm rồi! Thành chủ đại nhân vẫn là chủ một thành, địa vị có thể so sánh với tam tông, làm sao chúng ta có thể để ông ấy làm loại việc như thế được?”
“Cữu cữu, người đi nói với lão đầu kia, chuyện này ta đồng ý thay phụ thân ta.” Lúc này, thanh âm của Diệp Viễn từ ngoài cửa truyền vào.
Diệp Viễn chậm rãi đi vào gian phòng, đến trước mặt Diệp Hàng nói: “Đây là chuyện mà lão đầu kia nợ cha mẹ, cũng là điều mà cha mẹ đáng nhận được! Ha ha, xem ra lão đầu kia cũng không phải đồ ngốc, biết dùng hai người để trói con lại! Có điều không thể không nói, ông ta làm chuyện này vô cùng hợp với ý của con.”
Diệp Hàng bị Diệp Viễn nói cho sững người, tên tiểu tử này nói chuyện cũng thật quá không biết lớn nhỏ rồi.
Có điều Diệp Viễn đã không còn là Diệp Viễn ban đầu nữa, bây giờ hắn đã là một nhân vật lớn oai phong một phương rồi!
Mặc dù gương mặt kia vẫn còn hơi non nớt, nhưng hắn đã trở thành một gốc đại thụ che trời rồi.
Về Diệp Viễn, Diệp Hàng sớm đã không cần dùng thái độ đối với trẻ con để đối xử với hắn nữa.
Mặc dù hắn cảm thấy thái độ của Diệp Viễn có chút không được thỏa đáng lắm, nhưng cũng không nói gì.
“Viễn Nhi, như vậy không tốt lắm đâu? Dù sao, ông ấy cũng là ông ngoại của con mà.” Diệp Hàng dùng giọng điệu thương lượng nói.
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, con không hề thừa nhận ông ta là ông ngoại của con, Nhậm gia và con cũng không có nửa xu quan hệ nào! Đối với con mà nói, cha và mẫu thân mới là quan trọng nhất! Lão đầu kia làm tổn thương hai người, còn suýt chút nữa giết chết người, dù con cũng không tính toán nữa, nhưng cũng không có nghĩa là ông ấy không phải bỏ ra một chút trả giá nào! Huống hồ cha cho rằng chiêu cáo toàn thành đối với ông ta mà nói là vô cùng bất lợi hay sao?”
Diệp Hàng sững người: “Chẳng lẽ không phải như vậy?”
Diệp Viễn lắc đầu cười nói: “Thế giới của võ giả xưa nay đều là dùng thực lực để nói chuyện, dù luyện dược sư hơi có chút khác biệt so với võ giả, nhưng cũng đều là dùng thực lực mà nói chuyện! Thực lực của lão đầu kia đủ mạnh, cho dù là có thêm nhiều lời đồn xấu hơn đi chăng nữa thì ông ta cũng đâu có tổn thất gì? Nhưng mà ông ta chiếu cáo toàn thành, đồng thời nhận cha làm con rể, chính là đồng nghĩa với việc nhận con làm cháu ngoại, điều này sẽ chỉ càng giúp cho vị trí thành chủ này của ông ta càng thêm vững chắc!”
Đây không phải là điều mà Diệp Viễn tự biên tự diễn, mà đó là sự thực.
Thực lực đan đạo của Diệp Viễn, tương lai đối với Nhậm gia mà nói, mới là định hải thần châm!
Thế hệ thứ hai suy yếu lâu ngày thì đã làm sao? Gốc rễ của Tào gia thâm hậu thì đã làm sao?
Toàn bộ những thứ này đều không chịu nổi một kích ở trước mặt Diệp Viễn!
Diệp Hàng cũng không phải người ngu, nghe Diệp Viễn nói như vậy thì đã lập tức hiểu rõ sự việc.
Nhưng hắn cũng không có lời gì oán hận với Nhậm Tinh Thuần, bởi vì ông ta làm như vậy, cái giá phải bỏ ra cũng đủ lớn rồi.
Nhân vật đứng trên đỉnh đan đạo cao nhất của một giới như Nhậm Tinh Thuần, bảo ông ta đứng ra công khai thừa nhận lỗi lầm, thực sự là đã phải cần dũng khí lớn lắm rồi.
Càng huống hồ người có tính cách như Nhậm Tinh Thuần, muốn làm được việc như vậy, lại càng cần dũng khí lớn hơn.
Nhậm Tinh Thuần làm được đến bước này, có thể nói là thật tâm sám hối rồi, cũng có thể nói hắn đã thực sự vì tương lai của Nhậm gia mà suy nghĩ.
Diệp Hàng vừa hiểu rõ thì không còn xoắn xuýt gì nữa, gật đầu nói: “Được, chuyện này cứ do con làm chủ đi. Đúng rồi, không phải là con đang bế quan sao, sao nhanh như vậy đã xuất quan rồi?”
Diệp Viễn cười nói: “Hai người sắp cử hành hôn lễ, con thân là nhi tử, sao lại có thể không dâng lên một phần lễ cho được?”
Nói rồi, Diệp Viễn lấy ra hai bình thuốc nhỏ, đặt vào trong tay Diệp Hàng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất