Chương 535: Hoa Ngọc Đan.
Diệp Viễn chỉ bào một bình thuốc nhỏ nói: “Phụ thân đã là Ngưng Tinh Cảnh đỉnh phong rồi, Thác Hải Đan này có thể giúp người mở ra hải nguyên lực, tấn nhập Hóa Hải Cảnh!”
Diệp Hàng nghe vậy mừng rỡ, hắn biết Diệp Viễn có sư phụ thần bí truyền thụ, trong đầu có vô số đan phương.
Thác Hải Đan này hắn chưa từng nghe thấy, nhưng nếu như Diệp Viễn đã lấy ra tặng cho mình thì chắc chắn không phải là loại đan dược bình thường.
Từ khi luyện “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” và “Thiên Diễn Hồn Quyết”, tu vi của Diệp Hàng tiến triển rất nhanh, trong thời gian ngắn ngủi một năm này đã tu luyện tới Ngưng Tinh Cảnh đỉnh phong rồi.
Toái đan hóa hải là một bước vô cùng quan trọng trên con đường tu luyện của võ giả, cho nên Thác Hải Đan là thích hợp nhất với Diệp Hàng lúc này.
“Vậy còn bình kia thì sao?” Diệp Hàng hiếu kỳ hỏi.
Diệp Viễn cười trả lời: “Đan dược trong bình kia gọi là Hoa Ngọc Đan, đan dược này có thể trực tiếp tác dụng vào đan điền của võ giả, chữa trị tổn thương của đan điền. Quá trình luyện chế đan dược này hơi phiền phức, cho nên mới chậm mất một ít thời gian.”
Nhậm Hồng Lăng khẽ run lên, không thể tin được nhìn đan dược trong tay Diệp Hàng.
Diệp Hàng cũng hít vào một hơi thật sâu, nhìn Diệp Viễn nói: “Ý của con là nói, đan dược này có thể chữa trị đan điền của mẫu thân con, giúp nàng quy tụ nguyên lực lại một lần nữa?”
Diệp Viễn gật đầu cười nói: “Đúng vậy, trước đây là con sơ sót, không hề nghĩ tới mẫu thân lại là một võ giả! Nếu như bây giờ đã biết thì tất nhiên con sẽ nghĩ cách để chữa trị.”
Sau khi trọng sinh, dường như lúc nào Diệp Viễn cũng trong trạng thái bận rộn, căn bản không chú ý tới đan điền của Nhậm Hồng Lăng bị tổn thương.
Thấy trên người bà không có chút dao động nguyên lực nào, còn tưởng rằng bà là người bình thường.
Cho nên khi nghe được Nhậm Hồng Lăng là vì cứu mình cho nên mới dẫn đến nguyên lực bị cạn kiệt, Diệp Viễn lại càng cảm động hơn, càng muốn nghĩ biện pháp giúp bà chữa trị.
Mặc dù người Nhậm Hồng Lăng cứu chỉ là tiền nhiệm, nhưng đối với Diệp Viễn bây giờ mà nói, cũng không có gì khác biệt.
Nhậm Dục Kiệt đứng bên cạnh vẻ mặt cũng tràn đầy chấn động, đan điền là vị trí cực kỳ quan trọng của võ giả, cũng là nơi mẫn cảm yếu ớt nhất.
Một khi đan điền bị tổn thương, sẽ là một kích có tính hủy diệt đối với võ giả. Trừ phi gặp được cái gì nghịch thiên, nếu không đời này cũng coi như bị hủy rồi.
Đan dược chữa trị đan điền vô cùng ít, hơn nữa độ khó của việc luyện chế cũng cực lớn.
Trong Vô Biên giới, căn bản là không có phương thuốc chữa trị đan điền. Nếu không dựa vào tu vi của Nhậm Tinh Thuần thì sớm đã luyện chế cho Nhậm Hồng Lăng rồi.
Bằng vào trình độ của Diệp Viễn mà lại tốn nhiều thời gian như vậy để luyện chế Hoa Ngọc Đan này, có thể thấy loại đan dược này khó luyện tới như thế nào.
Luyện dược sư bình thường, cho dù là có đan phương cũng chưa chắc có thể luyện chế ra được.
Cho nên, sự chấn động trong lòng Nhậm Dục Kiệt có thể tưởng tượng được.
Nhậm Hồng Lăng kích động tới toàn thân phát run, nước mắt rưng rưng nhìn Diệp Hàng nói: “Phu quân, thật không ngờ có một ngày, thiếp lại có thể trở thành luyện dược sư một lần nữa!”
Diệp Hàng cười lớn nói: “Hồng Lăng, nàng đã sinh được một đứa con ngoan! Ha ha ha...”
Mặc dù Nhậm Hồng Lăng lấy thân phận của một người phàm giúp chồng dạy con mười mấy năm, nhưng điều này không có nghĩa là bà không có chút lưu luyến nào với thuật luyện dược.
Chỉ có thể nói, ý nghĩa của Diệp Hàng và Diệp Viễn đối với Nhậm Hồng Lăng vượt xa thuật luyện dược nên bà mới có thể thản nhiên kiềm chế mộng tưởng của mình bao nhiêu năm như vậy.
Nhưng đó cũng chỉ là áp chế kiềm nén, năm đó Nhậm Hồng Lăng vì luyện dược thuật nên mới đi cùng với Diệp Hàng, tình cảm của bà với thuật luyện dược là không cần nói nhiều lời.
Bây giờ bà lại có thể trở thành luyện dược sư một lần nữa nên Nhậm Hồng Lăng khó nén được sự kích động trong lòng.
Mặc dù để lỡ mất mười mấy năm, nhưng tuổi tác của Nhậm Hồng Lăng đối với võ giả mà nói, cũng không được coi là quá lớn, bà vẫn còn có hi vọng leo lên tới đỉnh cao đan đạo.
Nhậm Dục Kiệt cảm thán nói: “Là hai người cùng sinh được một người con trai tốt!”
...
Hai canh giờ sau, trong thư phòng của Nhậm Tinh Thuần.
“Cái gì! Ngươi nói Diệp Viễn luyện chế ra được đan dược chữa trị đan điền, bây giờ không những Hồng Lăng đã khôi phục được nguyên lực, mà còn đã đột phá tới đại Đan sư rồi?” Nhậm Tinh Thuần nghe được tin tức này suýt chút nữa nhảy dựng lên nói.
Nhậm Dục Kiệt gật đầu nói: “Vâng, đây là con tận mắt chứng kiến. Sau khi Hồng Lăng nuốt viên đan dược của Diệp Viễn luyện chế thì bắt đầu bế quan, lúc đi ra, thì đã là cảnh giới đại Đan sư rồi!”
“Hít...” Nhậm Tinh Thuần hít sâu một hơi, hắn đang tiêu hóa tin tức này.
“Đúng rồi, sau khi Hồng Lăng xuất quan, muội phu cũng đã bế quan. Diệp Viễn luyện chế cho hắn một loại đan dược gọi là Thác Hải Đan, nói là giúp hắn đột phá Hóa Hải Cảnh, trở thành chuẩn Đan Vương!” Nhậm Dục Kiệt lại nói.
Nhậm Tinh Thuần nhìn nhìn Nhậm Dục Kiệt, thực sự là không biết nên phải nói gì cho tốt.
Sự cường đại của người cháu ngoại này của hắn đã vượt xa ngoài dự diệu của hắn.
Chẳng trách Hải lão lại coi trọng Diệp Viễn như vậy, xem ra là Diệp Viễn đã gặp được kỳ ngộ nghịch thiên gì đó vượt xa ngoài cái tiểu thế giới Vô Biên giới này rồi.
Dựa vào thực lực và địa vị của Nhậm Tinh Thuần, tất nhiên có thể thấy rõ thiên phú của Diệp Viễn nằm ở trình độ nào.
Chí ít ở trình độ của Vô Biên giới này là không thể nào bồi dưỡng ra được một kẻ yêu nghiệt như vậy.
Như vậy xem ra, kỳ ngộ của Diệp Viễn chỉ có thể được truyền thừa từ... Thần Vực!
Lại liên tưởng thêm tới nữ tử vô cùng cường đại ở bên cạnh Diệp Viễn kia, dường như mọi manh mối đều như có như không hướng về Thần Vực.
Đối với võ giả hạ giới mà nói, Thần Vực là một thế giới vô cùng thần bí, nơi đó đại biểu cho khả năng cường đại và vô hạn.
Rất lâu sau, Nhậm Tinh Thuần mới thở ra một hơi thật dài nói: “Đúng thật là không ngờ Diệp Hàng và Hồng Lăng lại sinh ra được một đứa con trai giỏi như vậy! Vậy… chuyện tổ chức một hôn lễ bù cho bọn chúng, bọn chúng đã đồng ý chưa?”
Nhậm Dục Kiệt kể lại nguyên bản lời nói của Diệp Viễn một lượt, khiến Nhậm Tinh Thuần cười không được mà khóc cũng chẳng xong.
“Tên tiểu tử này đúng là tinh ranh thật, xem ra nó có được thành tựu như ngày hôm nay hoàn toàn không phải là tự nhiên mà có! Bỏ đi bỏ đi, chỉ cần có thể khiến tên tiểu tử này vừa ý, ta cũng không thèm đếm xỉa tới cái mặt già này nữa! Dục Kiệt, ngày mai ngươi đi tuyên bố cáo thị, nói Nhậm Tinh Thuần ta đã tìm được con gái thất lạc nhiều năm nay, muốn tổ chức hôn lễ bù cho nó, toàn thành cùng chúc mừng!”
...
Hai ngày tiếp theo, chuyện này đã trở thành chủ đề nói chuyện náo nhiệt khắp thành.
Nhất là những đại thế lực kia lại càng tập trung chú ý vào chuyện này hơn.
Công hội luyện dược sư, Đan Thần Tử nhìn Ngũ Huyền nói: “Thật không thể ngờ được, Diệp Viễn lại là cháu ngoại của Nhậm Tinh Thuần, hắn đúng là nhặt được bảo vật rồi! Xem ra cục diện của Vô Phương Thành này đã hoàn toàn cải biến rồi. Ngũ Huyền à, quan hệ của ngươi và tên Diệp Viễn đó không tệ, nhất định phải duy trì quan hệ cho tốt! Lai lịch của tên này chắc chắn là không hề đơn giản, chắc hẳn phải có quan hệ khăng khít với Thần Vực.”
Ngũ Huyền cười khổ nói: “Ta cũng không ngờ Diệp Viễn lại còn có một tầng thân phận như vậy nữa! Có điều qua những ngày này ta qua lại với hắn, phát hiện Diệp Viễn là một người ân oán phân minh. Chỉ cần công hội luyện dược sư chúng ta không chủ động trêu chọc vào hắn, hắn cũng sẽ không có ác ý với chúng ta.”
Đan Thần Tử gật đầu nói: “Cũng là nhờ phúc của Diệp Viễn, cuối cùng ta đã luyện chế ra được Long Hổ Cường Hồn Đan! Có Long Hổ Cường Hồn Đan này, có lẽ ta cũng sắp có thể phi thăng Thần Vực rồi! Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ bế quan, chuyện hôn lễ kia, ngươi thay ta ra mặt đi, nhớ kỹ tặng một phần lễ vật thật lớn qua đó giúp ta.”