Chương 540: Cường ngạnh.
“Ngũ Huyền, ta muốn hỏi một chút, phương pháp ủ chế của ngươi là từ đâu mà có vậy?” Phó Vân Kính hỏi.
Ngũ Huyền thấy là Phó Vân Kính, nghi ngờ nói: “Phương pháp này ấy à… tất nhiên là có cao nhân truyền thụ, Phó Vân Kính, ngươi hỏi như vậy là có ý gì?”
“Hừ, ta có ý gì, lẽ nào ngươi còn không biết hay sao? Tất cả mọi người đều biết, cách ủ chế Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này chỉ có ta có. Ngươi làm như vậy, cũng không tránh khỏi quá thất đức đi?” Phó Vân Kính vẻ mặt bất thiện nói.
Kỳ thực trước đây Ngũ Huyền và Phó Vân Kính cũng có chút giao tình, nhưng cũng không thân thiết lắm, nếu không Ngũ Huyền cũng không phải năn nỉ hết lần này tới lần khác mà cũng không có được rượu của Phó Vân Kính.
Nhưng bây giờ hành động của Ngũ Huyền lại động chạm tới lợi ích của Phó Vân Kính. Phó Vân Kính nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nuốt được cục tức này, cho nên mới tiến lên chất vấn.
Một khi Tiên Minh Ngọc Nhưỡng có đủ sản lượng thì chính là vàng ròng bạc trắng, mỗi một giọt đều vô cùng trân quý.
Để ủ chế Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, Phó Vân Kính cũng đã hao tốn không ít.
Mắt thấy Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của mình thì không đáng một đồng, trong lòng hắn thực sự đang rất buồn bực.
“Phó Vân Kính, hôm nay là ngày đại hỉ của phủ thành chủ, chẳng lẽ ngươi lại muốn gây chuyện hay sao? Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của ta chẳng có một chút liên quan nào tới ngươi, điểm này, người từng uống qua rượu của cả hai hẳn là đều biết chứ?” Ngũ Huyền hừ lạnh nói.
“Ha ha, kỳ thật ta vẫn luôn nghiên cứu cải tiến phương pháp ủ chế Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, thật không dễ dàng gì mới có một chút tiến triển. Chính vào trong lúc mấu chốt này, Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của ngươi lại xuất hiện, lại có chuyện trùng hợp như vậy hay sao? Lần trước ngươi đến chỗ ta là thời gian gần nửa năm trước, thời gian ủ chế Tiên Minh ngọc Nhưỡng này lại cũng vừa vặn!” Phó Vân Kính cười lạnh nói.
Ý tứ trong lời này đã vô cùng rõ ràng, chính là nói Ngũ Huyền đã đánh cắp thành quả nghiên cứu cải tiến của hắn, tự mình ủ chế ra Tiên Minh Ngọc Nhưỡng.
Mặc dù Phó Vân Kính đang nói dối trắng trợn, nhưng lại hoàn toàn không có kẽ hở, khiến cho không ít người đều hồ nghi nhìn Ngũ Huyền.
Nếu một khi chuyện này là sự thực thì Ngũ Huyền không còn mặt mũi, chỗ đứng nào ở Vô Phương Thành nữa.
Có điều sao Ngũ Huyền có thể dễ bị mắc lừa như vậy, hắn cười lạnh hỏi lại: “Muốn vu oan cho ta không phải là không thể, nhưng mà ngươi mang chứng cứ ra đi? Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của ngươi không ngon bằng của ta, điểm này chỉ cần người am hiểu về rượu đều có thể nhìn ra được đúng chứ? Ăn không nói có, ngươi nói những lời này ra không sợ rụng mất răng hay sao?”
Phó Vân Kính cười nhạt nói: “Ha ha, ta không có chứng cứ, chỉ là ta vô cùng hiếu kỳ. Người trong toàn thành đều biết phương pháp ủ chế của ta là có được từ Rừng Sâu Vô Biên, cả Vô Phương Thành này chỉ có một bản. Vậy… phương pháp của ngươi lại là từ đâu mà có được đây? Cao nhân? Ha ha, lời này cũng chỉ lừa bịp được con nít thôi?”
Không thể không nói, Phó Vân Kính này đúng thật là mồm mép lanh lợi.
Nghe những lời này của hắn, đã làm tăng thêm sự hoài nghi của không ít người đối với Ngũ Huyền.
Loại chuyện đánh cắp phương pháp này khiến người khác vô cùng khinh thường. Càng huống hồ là lại bị chủ nhân của nó vạch trần tại trận.
“Đúng vậy, ta đúng thật là không nghĩ tới chuyện này, sẽ không phải phương pháp của Ngũ Huyền thực sự là trộm từ chỗ Phó Vân Kính đó chứ?”
“Phương pháp này Phó Vân Kính vẫn luôn cất giữ như báu vật, không thể có người biết được, chẳng lẽ đúng như những gì Phó Vân Kính nói, Ngũ Huyền là thừa lúc hắn không chú ý mà đánh cắp mất đấy chứ?”
“Đồ trộm về tự mình lén lút ủ chế lấy mấy bình tự uống là được rồi, đằng này lại còn mang ra bán, không phải là mất mặt hay sao?”
Nghe những người này xì xào bàn tán, mặt Ngũ Huyền xanh lại.
Miệng lưỡi người đời thật đáng sợ!
Hắn muốn dùng Tiên Minh Ngọc Nhưỡng để kiếm tiền nhưng lại quên mất Phó Vân Kính, để hắn cắn ngược lại một miếng.
Có điều thông qua sự việc gày hôm nay, Ngũ Huyền cũng coi như là biết được một bộ mặt khác của Phó Vân Kính.
Nhưng Phó Vân Kính lại nói y như thật vậy, đã khiến cho đa số mọi người đều hoài nghi, mình phải giải thích như thế nào?
Chẳng lẽ lại phải đối chiếu tửu phương với hắn?
Nếu như vậy thì chẳng phải là để lộ phương pháp ủ chế ra ngoài hay sao? Như thế thì phải ăn nói với Diệp Viễn thế nào đây?
Đang lúc Ngũ Huyền tiến thoái lưỡng nan, Diệp Viễn và Thất Hải tiến vào đại điện.
“Phương pháp này là do lão phu cho hắn, ngươi có ý kiến gì?” Thanh âm của Thất Hải hơi trầm lại nói.
Kỳ thực bọn họ đã tiến vào đại điện được một lúc rồi, Diệp Viễn truyền âm đơn giản kể lại mọi chuyện một lượt, mời hắn đứng ra chủ trì công đạo.
Thất Hải không hề do dự nhiều, trực tiếp đáp ứng.
Vụ làm ăn này Diệp Viễn cũng có năm phần, Phó Vân Kính ở đây làm loạn, chính là trực tiếp phá hỏng việc làm ăn của hắn, làm sao Diệp Viễn có thể xem như không thấy được?
Mặc dù bây giờ túi tiền của Diệp Viễn tương đối khá, nhưng bản thân hắn chính là một luyện dược sư, hiểu rõ tính quan trọng của nguyên tinh.
Kiếp trước, nếu như không có sự hỗ trợ khổng lồ của Dược Vương Điện, thiên phú của hắn có cao hơn đi chăng nữa cũng không thể nào đạt được tới trình độ như vậy.
Luyện dược sư, chính là một nghề nghiệp đốt tiền.
Muốn luyện chế thành công một loại đan dược, đều phải luyện hỏng vô số dược liệu. Càng là dược liệu cấp cao, thì lại càng hao tốn nhiều.
Mặc dù tỉ lệ luyện chế đan dược thành công của Diệp Viễn rất cao, nhưng dựa theo tốc độ tiêu tốn hiện giờ của hắn, bao nhiêu nguyên tinh cũng vẫn không đủ dùng.
Bất kể là một đại thế lực nào, cũng không thể lấy đan dược làm kẹo ăn giống như hắn.
Không nói đến việc có thể gánh được chi phí hay không, võ giả bình thường tu luyện nào dám nuốt vào nhiều đan dược như vậy?
Hơn nữa đan dược mà Diệp Viễn luyện chế đều có dược hiệu cực kỳ bá đạo, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với đan dược của Vô Biên giới.
Có điều Diệp Viễn cũng không định đứng ra, một là hắn không muốn để lộ bản thân quá, hai là dù sao tuổi hắn cũng còn trẻ, có nói ra cũng không đủ để phục chúng.
Thất Hải đứng ra, tất nhiên là thích hợp nhất rồi.
Dựa vào thân phận của hắn, ai dám nói một chữ không?
Quả nhiên, Phó Vân Kính vừa nghe Thất Hải nói vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Hắn thế nào cũng không ngờ tới, phía sau Ngũ Huyền lại là Thất Hải, lần này thì chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
“A! Thì ra là phương pháp của Hải lão, ta còn đang phiền lòng, Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này của Ngũ Huyền chẳng lẽ là biến ra từ không khí? Chỉ là không biết phương pháp này của Hải lão là có được từ đâu vậy?” Phó Vân Kính vẫn còn ngoan cố, cổ quái hỏi.
Trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa lại là ngày đại hỉ của phủ thành chủ, hắn không tin Thất Hải lại dám làm gì hắn.
Sắc mặt Thất Hải lạnh xuống nói: “Lão phu làm việc, lẽ nào còn phải giải thích với ngươi sao? Hử?”
Phó Vân Kính chợt cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn đập về phía mặt mình, ép tới mức hắn không thể thở nổi.
Hắn cắn răng, quật cường nói: “Tất nhiên Hải lão không cần phải giải thích với ta, nhưng lẽ nào ngươi không cảm thấy cậy thế hiếp người như vậy không đủ để phục chúng hay sao? Công đạo tự ở lòng người, Hải lão có thể giết ta, nhưng cũng khó mà ngăn được miệng lưỡi thiên hạ!”
Thất Hải lại cũng không ngờ rằng, Phó Vân Kính này lại vẫn còn mấy phần cốt khí, đối mặt với uy áp của mình mà vẫn không hề chùn bước chút nào.
Đương nhiên là hắn có thể một chưởng đánh chết Phó Vân Kính, nhưng nếu vậy thì Ngũ Huyền có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không gột được sạch.
Phó Vân Kính chính là nhìn trúng điểm này mới dám cường ngạnh như vậy.
Hôm nay không giống với Ô Vinh lần trước, lúc đó Thất Hải là đang đứng trên lập trường đại nghĩa, có giết người thì những người khác cũng không dám nói gì.
Hiện giờ Phó Vân Kính khuấy đảo cục diện, nếu như Thất Hải thực sự giết hắn, Ngũ Huyền chắc chắn sẽ phải gánh tiếng ăn cắp, sau này cũng không còn chỗ đứng trong Vô Phương Thành nữa.
Nhất thời, Thất Hải rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.