Chương 539: Chạm tay có thể bỏng.
Trong đại điện ăn uống linh đình, khách khứa sớm đã bị Tiên Minh Ngọc Nhưỡng chinh phục hoàn toàn.
“Ngũ Huyền, dựa vào giao tình của chúng ta, trở về ngươi nhất định phải tặng cho ta một bình Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này! À không, mười bình!” Bên cạnh Ngũ Huyền, một cường giả Thần Du Cảnh kề sát vai hắn nói.
“Ngũ Huyền, quan hệ của chúng ta đã đủ thân thiết hay chưa? Ngươi tặng hắn mười bình thì dù thế nào ta cũng không thể ít hơn mười bình được?” Một người khác nói.
Ngũ Huyền sớm đã bị những người này lôi kéo làm cho sứt đầu mẻ trán, vung tay nói: “Đi đi đi! Các người nghĩ Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này là hàng bày bên đường hay sao? Theo cách tặng của các ngươi, ta có bao nhiêu gia tài cũng đều tặng hết à! Nói thực cho các người biết, vì hôm nay là ngày đại hỉ của phụ mẫu Diệp lão đệ nên lão phu mới mang số Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này tới cho mọi người thưởng thức! Sau hôm nay, ai muốn uống thì phải chịu tốn kém đi!”
Khi Ngũ Huyền ủ ra được Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm, sớm đã dự liệu được cục diện này rồi.
Hắn cũng đã thương lượng với Diệp Viễn, bán Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm này ra thị trường, nhất định sẽ kiếm được lời lớn!
Hôm nay Ngũ Huyền mang số Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này tới đây, tất nhiên cũng là vì nể mặt Diệp Viễn, nhưng cũng không phải là không có ý để giới thiệu chào hàng Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này.
Hôm nay có thể vào trong đại điện, đều là tầng lớp cao tầng của Vô Phương Thành, vô cùng giàu có.
Tiên Minh Ngọc Nhưỡng một khi được đưa ra, cũng chỉ có những người này mới có thể dùng được.
Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của Phó Vân Kính, trong quá trình ủ chế chắc chắn là có một khâu nào đó không được hoàn thiện, cho nên sản lượng vẫn luôn không có bao nhiêu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Phó Vân Kính vẫn luôn mèo khen mèo dài đuôi, của mình mình quý.
Ngũ Huyền hắng giọng một cái, cất cao giọng nói: “Hôm nay mọi người có thể uống được Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này, đều là nhờ vào phúc của Diệp Viễn lão đệ. Có điều Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này không phải là trên phố nhặt được, chỉ tính riêng nguyên liệu ủ chế, cũng đã tiêu tốn một khoản lớn! Sau ngày hôm nay, mọi người nếu như muốn uống Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, có thể tới Túy Tiên Lầu.”
Ngũ Huyền nói như vậy, mọi người đều đã hiểu rõ.
Hóa ra hôm nay Ngũ Huyền này là thả con săn sắt bắt con cá rô!
Có điều có mặt ở hiện trường đều là những nhân vật có máu mặt, đối với cách làm này của Ngũ Huyền cũng không chê trách được.
Tiên Minh Ngọc Nhưỡng rượu ngon mỹ vị như vậy, tất nhiên không phải loại hàng nát trên dường có thể so sánh được.
Vậy nhưng điều quan trọng nhất là, Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này lại có đủ sản lượng!
“Ngũ Huyền, ý của ngươi là... sau này lúc nào chúng ta cũng có thể tùy ý được uống rượu ngon mỹ vị như vậy?”
Ngũ Huyền khẽ cười nói: “Vậy cũng chưa chắc! Rượu ngon như vậy, cần có nguyên liệu vô cùng trân quý! Đừng thấy hôm nay ta mang tới nhiều như vậy, kỳ thực đã hao tốn gần một phần năm gia sản của lão phu rồi! Cho nên... mặc dù Túy Tiên Lầu có thể cung ứng rượu này quanh năm, nhưng mỗi ngày chỉ hạn chế bán mười bình, người nào tới trước thì được uống!”
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, hai mươi thùng Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, vậy mà lại hao phí một phần năm gia sản của Ngũ Huyền!
Ngũ Huyền thân là cường giả đan hoàng, tài sản so với võ giả bình thường khẳng định là vượt hơn rất nhiều!
Một phần năm gia sản, tuyệt đối phải là một khoản kếch xù.
Từ đó có thể thấy, muốn ủ chế được Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này, phải hao tốn đáng sợ tới thế nào!
Những người ban đầu còn uống những ngụm lớn, bây giờ lại không nỡ nâng chén lên nữa. Rượu này, thế nhưng là uống một ngụm thì ít đi một ngụm a!
Lỳ thực lời của Ngũ Huyền cũng có chỗ phóng đại, hắn đích thực cũng hao phí một số gia sản lớn để ủ chế rượu này, nhưng tất nhiên không phải là chỉ có hai mươi thùng.
Hơn nữa hao phí đắt nhất không phải là Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm này, mà là trung phẩm.
Tiên Minh Ngọc Nhưỡng trung phẩm, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp với loại hạ phẩm.
Hôm nay Ngũ Huyền mang tới là Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm, chỉ là một nửa trong số rượu mà lần này hắn ủ chế. Mà hao phí của bốn mươi thùng Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm cộng lại, cũng chưa bằng một nửa hao phí của loại trung phẩm.
Tiên Minh Ngọc Nhưỡng trung phẩm vẫn đang trong quá trình ủ chế, có điều sản lượng chỉ có đúng một thùng.
Hao phí như vậy, cho dù là Ngũ Huyền nhiều tiền lắm của, cũng là có chút không gánh được.
Có điều có phương pháp điều chế mà Diệp Viễn cho, sự giàu có của Ngũ Huyền trong tương lai cũng có thể dự liệu được.
Đừng thấy luyện dược sư ai ai cũng dáng vẻ rất có tiền, kỳ thực hao phí của bọn họ cũng vô cùng lớn.
Theo sự tăng lên của thực lực, nguyên tinh và dược liệu phải tiêu tốn cũng tăng lên theo cấp số nhân.
Cho nên, không có ai lại ngại nhiều tiền.
“Mười bình thì ít quá đi? Ngũ Huyền, nguên tinh không thành vấn đề, rượu này ta đặt trước một thùng, lầm sau ủ chế ra được thì cho Trương gia chúng ta trước có được không?” Vô Phương Thành Trương gia gia chủ nói lớn.
Ngũ Huyền lắc đầu nói: “Trương lão đầu, không phải Ngũ Huyền ta keo kiệt, quá trình ủ chế Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này vô cùng rắc rối, căn bản không thể nào cung cấp với số lượng lớn, nếu không ta cũng sẽ không hạn chế mỗi ngày mười bình. Lão phu đích thực là còn một ít hàng có sẵn, nhưng nếu cho ngươi số hàng này, thì những gia tộc khác không phải muốn xé ta ra a!”
Lời này của Ngũ Huyền vừa nói ra, những gia tộc khác lập tức có người bất can.
“Đúng vậy, Trương lão đầu, ngươi có tiền đúng không? Chút nguyên tinh này Tôn gia chúng ta vẫn xuất ra được! Ngươi muốn một thùng, lão tử còn muốn mười thùng kia!”
“Thành chủ phủ còn chưa nói gì, Trương gia các ngươi có tài đức gì mà lập tức lại muốn nuốt một thùng?”
“Theo ta thấy a, vẫn là cách của Ngũ Huyền hay, mỗi ngày mười bình, đến trước thì được, như vậy đều công bằng với mọi người!”
Chứng kiến một màn này, trong lòng Ngũ Huyền cũng mừng thầm.
Kỳ thực Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm cũng không rắc rối bao nhiêu, hắn vốn dĩ cũng dự định bán từng thùng một.
Nhưng sau khi hắn nói cách nghĩ của mình cho Diệp Viễn biết, lại bị Diệp Viễn phủ định.
Cách nói của Diệp Viễn rất đơn giản, vật hiếm thì quý!
Nếu như không hạn chế lượng cung ứng, mọi người uống nhiều rồi thì Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này cũng không còn đáng tiền nữa.
Nhưng nếu một ngày chỉ cung cấp mười bình, mỗi lần mọi người đều uống thòm thèm, cho nên mỗi ngày đều sẽ muốn tranh nhau tới cướp mười bình rượu kia.
Chẳng mấy ngày, mười bình Tiên Minh Nhọc Nhưỡng này sẽ được nâng lên giá trên trời!
Rượu này, người và thế lực bình thường căn bản là không uống được, tới lúc đó sẽ trở thành tượng trung cho thân phận và địa vị.
Đợi đếnlúc thích hợp, Ngũ Huyền lại cho ra Tiên Minh Ngọc Nhưỡng trung phẩm, như vậy Tiên Minh Ngọc Nhưỡng trung phẩm sẽ trở thành Tiên Nhưỡng cấp chí tôn, định giá như thế nào Ngũ Huyền nói thế nào thì như thế ấy.
Ở một góc đại điện, Phó Vân Kính vẻ mặt phiền muộn.
Ngũ Huyền lão đầu này trước đây ngày nào cũng bám dính lấy mình đòi Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, mình lại một mặt phớt lờ.
Cuối cùng Ngũ Huyền phải bỏ ra một cái giá rất lớn, mới có được sáu bình từ chỗ hắn.
Ai ngờ chớp mắt một cái, lão đầu này đã tự mình ủ chế ra được Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, không những chất lượng cao hơn của hắn rất nhiều, mà lại còn có đủ sản lượng!
Vừa ra tay đã là hai mươi thùng, đúng thật là vô cùng hào phóng a!
Phó Vân Kính vừa mới tự nếm thử một ngụm, cảm giác đích thực ngon hơn của mình rất nhiều.
Hơn nữa hắn lại không hề biết, uống Tiên Minh Ngọc Nhưỡng thì phải dùng ly bằng nam hương mộc!
Lão đầu này, rút cuộc là học được từ đâu?
Phó Vân Kính sao lại không muốn sản xuất lượng lớn Tiên Minh Ngọc Nhưỡng chứ, nhưng mà xác xuất ủ chế thành công của hắn quá thấp, căn bản là không thể nào đáp ứng được nhu cầu của thị trường.
Tài lộ đến tay cứ như vậy chắp tay nhường cho người khác, sự phiền muộn của Phó Vân Kính cũng có thể tưởng tượng được.
Hắn bưng chén rượu lên, chậm rãi đi về phía Ngũ Huyền.