Chương 554: Thuấn phát võ kỹ.
Diệp Viễn dám ở lại đây tiêu hao nguyên lực, cũng chính là bởi vì hắn ỷ vào hắn có đan dược.
Thế nhưng Diệp Viễn lại không thể ngờ rằng, Hạo Thiên Tháp này lại có thể phong hoá đan dược do hắn luyện ra.
Đây đúng là chuyện chưa từng thấy!
Nếu không có đan dược, nguyên lực của Diệp Viễn sẽ nhanh chóng bị cạn kiệt.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải trường hợp như vậy nên nhất thời không biết nên xử trí như thế nào.
Lẽ nào, bản thân sẽ vì cạn kiệt nguyên lực mà bị yêu thú cấp hai giết chết sao?
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, không phải thành trò cười ở Vô Biên giới này rồi à?
Tuy Diệp Viễn không để ý tới lời nói của người ngoài, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không thể chấp nhận một thất bại như vậy.
“Chết tiệt, liều thôi!”
Diệp Viễn cắn răng, dùng nốt nguyên lực còn lại bạo phát ra hết!
Trong nháy mắt, vố số cánh hoa bao quanh Diệp Viễn.
Cùng lúc này, Diệp Viễn sử dụng “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” tới cực điểm, luyện hoá nguồn năng lượng vô danh hắn đã hấp thu vào trong cơ thể!
Quá trình tu luyện của võ giả, thực ra chính là quá trình mở đan điền.
Khi không dùng tới võ kỹ, nguyên lực trong cơ thể sẽ vận chuyển thành chu thiên, ở trạng thái cân bằng với nguyên lực thiên địa bên ngoài.
Nhưng một khi sử dụng võ kỹ, nguyên lực trong cơ thể của võ giả sẽ bị tiêu hao bớt, tốc độ nguyên lực chuyển hoá trong cơ thể sẽ không theo kịp tốc độ tiêu hao.
Võ kỹ càng lợi hại, càng tốn nhiều nguyên lực, tốc độ bổ sung càng chậm.
Tuy rằng khả năng khống chế nguyên lực của Diệp Viễn cực mạnh, nhưng với Thiên Lưu Phi Hoa, tốc độ tiêu hao nguyên lực là rất nhanh.
Cũng vì có thể khống chế được nguyên lực, nên Diệp Viễn mới có thể dùng võ kỹ này trong hai ngày liên tục.
Tốc độ hấp thu của Diệp Viễn lúc này đã không thể đuổi kịp tốc độ tiêu hao, chỉ có luyện hoá số năng lượng vô danh này thành nguyên lực, mới có thể hoá giải được tình cảnh trước mắt.
Qua hai ngày hấp thụ, trong cơ thể Diệp Viễn đã tích được một lượng nhỏ năng lượng vô danh.
Nhưng so với tốc độ tiêu hao nguyên lực lúc này của Diệp Viễn, số nguyên lực do nguồn năng lượng vô danh chuyển hoá thành cũng chỉ như muối bỏ bể.
Song bây giờ Diệp Viễn đã không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ biết còn nước còn tát, còn hơn là bị kiệt sức mà chết.
Cùng lắm là bị đá ra ngoài, nếu rơi vào tình huống đó thì hắn có thể giải thích với mọi người rằng: hắn muốn giết sạch yêu thú ở tầng thứ nhất, nhưng kết quả do cạn kiệt nguyên lực nên mới bị yêu thú giết chết?
Trong lúc Diệp Viễn đang điên cuồng luyện hoá, nguồn năng lượng vô danh đó cuối cùng cũng đã chuyển hoá thành nguyên lực từng chút từng chút một, hoà nhập với nguyên lực trong hắn.
Nhưng chỗ nguyên lực này có dồn lại nhiều nhất cũng chỉ bằng miệng bát.
Thấy tình trạng này, Diệp Viễn bất giác cười khổ.
Chút nguyên lực này, căn bản là không đủ để hắn chống đỡ thêm một hơi nữa!
Diệp Viễn cũng không ngờ rằng, hắn đánh đánh giết giết hai ngày hai đêm lại chỉ gom được bấy nhiêu số năng lượng vô danh.
Cái đồ chơi này đúng là đắt như vàng vậy.
Không bao lâu sau, Diệp Viễn đã không đủ sức thi triển Thiên Lưu Phi Hoa nữa.
Những yêu thú này lại một lần nữa xông về phía Diệp Viễn, lúc này hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành chuyển sang dùng công pháp sử dụng tới nguyên lực do số năng lượng vô danh ít ỏi chuyển hoá thành.
Thế nhưng, chuyện khó xử lại xảy ra lần nữa, hắn dùng công pháp cũng chỉ có thể điều động được một chút xíu nguyên lực vô danh!
“Móa, không phải chứ? Ít thế này sao đủ dùng?” Diệp Viễn gần như muốn sụp đổ.
Hắn vất vả đánh đánh giết giết đến tận lúc này, chính là để tích góp nguyên lực vô danh.
Nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể điều động được một giọt nguyên lực, thật đúng là nực cười.
Nếu cứ như vậy mà bị loại, Diệp Viễn sẽ tìm một nơi bế quan hai mươi năm không dám ra ngoài nữa.
Nhưng ngay khắc sau, đồng tử của Diệp Viễn đột nhiên co lại.
Sau khi một giọt nguyên lực này ngay đi vào kinh mạch thì lập tức biến mất!
Diệp Viễn còn chưa kịp phản ứng lại, so với Thiên Lưu Phi Hoa lúc trước, tình trạng này còn đáng sợ hơn nhiều vì nó tới mà không chút báo trước.
“Xoẹt xoẹt xoẹt...”
Thiên Lưu Phi Hoa đột nhiên bạo phát, dường như trong nháy mắt đã quét sạch hết đám yêu thú!
“Chuyện này là thế nào?”
Lần này Diệp Viễn hoàn toàn ngơ ngác.
Từ lúc vào trong Hạo Thiên Tháp đã xảy ra quá nhiều chuyện nằm ngoài dự liệu của hắn.
Tất cả mọi thứ xảy ra trước mắt khiến hắn không thể nào lý giải được.
Một giọt nguyên lực, lại có thể tạo ra đòn tấn công kinh khủng như vậy?
Hơn nữa lần sử dụng Thiên Lưu Phi Hoa, chỉ hoàn thành trong giây lát!
Lẽ nào nguyên lực này có thể thuấn phát võ kỹ?
Hơn nữa Thiên Lưu Phi Hoa này, cho dù là lực sát thương hay phạm vi đồ sát đều mạnh hơn trước rất nhiều.
Tuy có những thứ không thể lý giải được, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa – Diệp Viễn đã nhặt được bảo bối rồi!
Phải biết rằng võ giả sử dụng võ kỹ, mặc kệ là võ kỹ đơn giản tới mức nào cũng không thể phát ra trong khoảng thời gian cực ngắn.
Dựa theo môn pháp của võ kỹ, nguyên lực từ hải nguyên lực sẽ được vận chuyển trong kinh mạch, sau đó cần có sự hô ứng với nguyên lực thiên địa. Tóm lại trước khi được truyền ra ngoài, sẽ phải trải qua một loạt các biến đổi.
Sự thay đổi như vậy đương nhiên sẽ cần rất nhiều thời gian.
Võ kỹ càng mạnh, cần càng nhiều thời gian.
Và đương nhiên, trong trường hợp uy lực của hai võ kỹ tương đồng, thời gian thi triển càng ngắn sẽ càng chiếm ưu thế!
Loại năng lượng này không những có thể thi triển võ kỹ trong thời gian ngắn, mà còn có tác dụng nâng cao và cường hoá, nói tóm lại loại năng lượng này quá lợi hại, lợi hại đến mức biến thái.
“Hì, xem ra cũng bõ công tốn nhiều thời gian tới vậy.” Diệp Viễn cười nói.
Nói rồi, hắn lại sử dụng nguyên lực từ năng lượng vô danh này lần nữa, Thiên Lưu Phi Hoa lại tiếp tục bạo phát, hạ sát một loạt yêu thú!
…
“Diệp Viễn quả nhiên lợi hại, lại có thể ở trong đó ba ngày, song vẫn chưa qua được tầng thứ nhất. Nhưng như vậy cũng đủ tự hào rồi.”
“Chỉ còn một canh giờ nữa là tròn ba ngày, cho dù hắn vẫn còn nguyên vẹn thì cũng sẽ bị Hạo Thiên Tháp đá ra ngoài thôi.”
“Xem ra hắn cũng biết bản thân không qua được tầng thứ nhất, cho nên tìm chỗ nào ngồi nghỉ, đợt hết ba ngày rồi ra.”
“Thật đáng tiếc, thiên tài như vậy lại không thể qua được tầng thứ nhất.”
Bên trong bí cảnh của Hạo Thiên Tháp, mọi người vẫn đang không ngừng bàn tán xôn xao.
Có người cảm thấy tiếc nuối cho Diệp Viễn, nhưng cũng có người lại đang khinh khỉnh cười nhạo.
Nhưng cho dù là như thế nào, không ai trong bọn họ nghĩ rằng Diệp Viễn có thể qua được tầng thứ nhất.
Cho dù là nguyên nhân gì giữ chân Diệp Viễn lại tầng thứ nhất, thì thời gian ba ngày cũng đủ để hắn xử lý xong.
Lúc này những võ giả ở tầng thứ hai, chỉ có một số ít là Hoá Hải Cảnh. Đến bọn họ cũng có thể vượt qua tầng thứ nhất, còn Diệp Viễn lại không thể vượt qua, chỉ có thể nói rõ một điều là hắn chưa đủ mạnh.
Sắc mặt Nhậm Tinh Thuần lúc này đã đen như đít nồi, hắn không thể nào ngờ được rằng, trong chuyến tới Hạo Thiên Tháp lần này, lúc mới đến thì bừng bừng khí thế nhưng lại bại trận ra về, không những vậy mà lại còn phải sớm hồi phủ.
Còn Diệp Viễn mà hắn gửi trọn hy vọng lại không thể vượt qua tầng thứ nhất.
“Cũng sắp đủ thời gian ba ngày rồi, Diệp Viễn đã không còn hy vọng gì nữa rồi.”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc! Hả? Các ngươi nhìn kìa, tên của Diệp Viễn biến mất rồi, thời gian ba ngày đã hết rồi sao?”
“Hẳn là Diệp Viễn đã bị đá ra ngoài rồi, chúng ta đi tìm hắn thôi.”
“Đợi đã, các người nhìn kia, tên của Diệp Viễn đã xuất hiện ở tầng thứ hai rồi! Hắn… hắn lại qua cửa trong thời khắc cuối cùng!”