Chương 556: Quả nhiên là cố ý.
“Liễu Hồng lại là người đầu tiên tiến vào tầng thứ ba!”
“Liễu Hồng này cũng mạnh thật, cả hai lần đều vượt qua đệ tử hàng đầu của tam tông, trở thành người đầu tiên vào tầng kế tiếp!”
“Rốt cuộc Liễu Hồng này có lai lịch thế nào mà lại có thể mạnh tới vậy?”
“Nghe nói là đệ tử của tiểu tông môn, nhưng sau này tông môn đó gặp nạn diệt môn. Có lẽ về sau hắn đã gặp được kỳ ngộ nào đó, nên mới có thực lực như bây giờ.”
Người sợ nổi danh heo sợ béo, một Liễu Hồng trước giờ vốn vẫn chỉ là một người vô danh, bất chợt thành danh trong truyền thừa Hạo Thiên Tháp lần này, cho nên đương nhiên lai lịch của hắn cũng bị mọi người đào bới.
Trong việc tuyển chọn tán tu, tam tông không lựa chọn một cách tuỳ tiện mà sẽ có một loạt các bài kiểm tra nghiêm ngặt, bao gồm cả thông tin lai lịch của bọn họ.
Cho dù là thế nào, có thể áp đảo đệ tử hàng đầu của tam tông hai lần liên tiếp cũng đủ khiến hắn trở thành chủ đề bán tán của mọi người.
Lần thứ nhất thì có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng đến lần thứ hai thì e rằng không thể dùng một từ ngẫu nhiên để giải thích được nữa.
Tính ra, khi mới bắt đầu, Diệp Viễn mới là người được chú ý tới nhất, nhưng bây giờ hắn lại bị mọi người cho vào quên lãng.
Không một ai để ý tới một kẻ thất bại, việc Diệp Viễn là người cuối cùng tiến vào tầng thứ hai, cũng đủ để mọi người không còn coi trọng hắn như trước.
Trước giờ Hạo Thiên Tháp vẫn là nơi người ta tranh vị trí thứ nhất, chứ chưa từng nghe nói tranh vị trí sau cùng.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều kỳ vọng vào Diệp Viễn sẽ tạo ra kỳ tích, thế nhưng bây giờ, sự kỳ vọng đó đã được chuyển sang Liễu Hồng.
Thực ra, ba tầng đầu trong Hạo Thiên Tháp này cũng không có gì.
Cho nên chẳng mấy ai hồi hộp theo dõi những thiên tài như Tần Nham, Quách Đào Quần, Doãn Yên Hoa vượt qua ba tầng đầu.
Nếu nói có thứ gì đáng chú ý, cũng chỉ có thể xem ai là người đầu tiên tiến vào tầng tiếp theo mà thôi.
Ban đầu mọi người rất coi trọng Diệp Viễn, nhưng Diệp Viễn lại một mình ở lỳ trong tầng thứ nhất tới tận ba ngày.
Khi thấy không còn có thể trông cậy được vào Diệp Viễn nữa thì tất nhiên bọn họ sẽ chuyển sang những đệ tử hàng đầu của tam tông, nhưng không ngờ lại xuất hiện một con hắc mã vượt lên đè bẹp đệ tử tam tông.
Có thể nói truyền thừa Hạo Thiên Tháp lần này là lần đặc sắc, kích thích nhất.
Còn đối với tam tông mà nói, đương nhiên bọn họ không muốn thấy đám đệ tử lại thua ngay trên địa bản của mình.
Nhưng đối với những tán tu và các tông môn khác, tuy ngoài miệng bọn họ không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn thầm mong có người đứng ra chiến thắng được tam tông.
Bởi lẽ ai cũng có tâm lý không ăn được nho nói nho xanh.
Vậy nên khi mọi người nhìn thấy Liễu Hồng lại là người đầu tiên tiến lên tầng thứ ba, ai nấy cũng bắt đầu tâng bốc hắn lên trời.
…
Diệp Viễn vẫn đang thực hiện kế hoạch của mình một cách tuần tự, cố gắng hấp thụ năng lượng vô danh nhiều nhất có thể, sau đó chuyển hoá thành nguyên lực vô danh.
Một ngày sau, trong đám yêu thú bỗng nổi lên một trận phong bạo nguyên lực kinh khủng.
Trận phong bạo nguyên lực này vô cùng cuồng bạo, hạ sát vô số yêu thú ở gần đó.
Sau một ngày đánh giết, nguyên lực vô danh trong hải nguyên lực của Diệp Viễn lúc này đã tích được khoảng một số lượng tương đối.
Năng lượng vô danh ẩn chứa bên trong cơ thể Cực Quang Điện Sư nhiều hơn hẳn so với yêu thú ở tầng thứ nhất. Diệp Viễn chỉ cần một ngày là đã có được số nguyên lực vô danh gần bằng với lúc ở tầng một rồi.
Sau khoảng thời gian này, Diệp Viễn cũng thuận thế đột phá lên Hoá Hải tầng bốn, diện tích hải nguyên lực lại lần nữa được mở rộng, đạt tới mười lăm trượng!
“Nguyên lực vô danh này quả là lợi hại! Với cường độ nguyên lực hiện tại của ta, đã có thể chiến thắng thậm chí hạ sát được cả võ giả Hồn Hải Cảnh tầng hai! Nhưng sự cách biệt giữa các tiểu cảnh giới trong Hồn Hải Cảnh là quá lớn, hiện tại ta đã đột phá lên Hoá Hải tầng bốn, có lẽ có thể đối phó được với võ giả Hồn Hải tầng bốn, nhưng đối với những võ giả Hồn Hải từ tầng bốn trở lên, lại là điều không thể.” Diệp Viễn tính toán sức lực hiện tại của mình.
Từ trước tới nay, trên cơ bản là Diệp Viễn vẫn luôn vượt qua đối thủ cao hơn hắn cả một đại cảnh giới.
Cho dù phải đối mặt với sự chênh lệch giữa tam cảnh hạ cấp và tam cảnh trung cấp cũng là điều không đáng để hắn nhắc tới.
Nhưng cùng với việc nâng cao cảnh giới, rõ ràng hắn sẽ gặp ngày càng nhiều hạn chế hơn trong việc chiến đấu vượt cấp.
Khoảng cách giữa Hồn Hải Cảnh và Hoá Hải Cảnh là quá lớn, cho nên Diệp Viễn không thể dùng Hoá Hải tầng bốn để đối phó với Hồn Hải tầng bốn được.
“Nguyên lực vô danh này quả là lợi hại, nếu như dùng để bạo phát, nói không chừng cũng có thể đánh trọng thương võ giả Hồn Hải tầng bốn cũng nên. Thế nhưng nguyên lực vô danh này dùng một mất một, vậy nên trong trường hợp không cần thiết, vẫn nên hạn chế dùng thì hơn.” Diệp Viễn tự nhủ.
Tuy rằng nguyên lực vô danh lợi hại, nhưng vấn đề lớn nhất của nó chính là không thể nào tái tạo.
Cho dù Diệp Viễn có hấp thụ nguyên lực bên ngoài như thế nào cũng không thể chuyển hoá thành nguyên lực vô danh.
Nguyên lực vô danh chỉ có thể dùng làm đòn đánh quyết định, không tới thời khắc quan trọng tuyệt đối không thể dùng bừa.
Ở tầng thứ nhất Diệp Viễn đã dùng tới mười giọt nguyên lực vô danh, đủ khiến hắn tiếc đứt ruột rồi.
“Với thực lực lúc này của ta, có thể càn quét hết đám Cực Quang Điện Sư ở đây! Những người vào tầng thứ hai này sớm hơn ta hai ngày, cộng thêm một ngày hôm qua nữa, cũng đã qua ba ngày rồi, có lẽ bọn họ đều đã tiến lên tầng thứ ba rồi, lúc này chắc đang ở cửa vào tầng thứ ba. Thời hạn ở lại tầng thứ hai này cũng là ba ngày, ta vẫn còn thời gian hai ngày nữa.”
Diệp Viễn khẽ cử động, Thiên Lưu Phi Hoa lập tức được thi triển, hướng thẳng tới cửa vào tầng thứ ba.
Sau khi đột phá lên Hoá Hải tầng bốn, tinh khí thần của Diệp Viễn cũng ở trạng thái tốt nhất, hải nguyên lực cũng đã rộng gấp hai lần so với khi còn là Hoá Hải tầng hai!
Với trạng thái hiện tại của hắn lúc này, cho dù không dùng tới nguyên lực vô danh, cũng thừa sức để giết hết tất cả số Cực Quang Điện Sư ở đây!
…
Sau hai ngày, Diệp Viễn lại trở thành chủ đề cho mọi người bàn tán lần nữa, bởi hắn tiếp tục ở lại tầng thứ hai đủ ba ngày.
Người khác đã lên tới tầng thứ hai trong ngày đầu tiên, tiếp tục chỉ mất hai ngày để lên tầng thứ ba, cũng tức là nói Diệp Viễn đã chậm hơn bọn họ đúng ba ngày!
“Rốt cuộc tên Diệp Viễn này bị gì vậy? Lại ở tầng thứ hai đủ ba ngày, không phải hắn định coi việc qua cửa thành kỳ nghỉ đấy chứ?”
“Không biết lần này có phải lại lên tầng thứ ba vào thời khắc cuối cùng hay không?”
“Điều này… thật không thể nói trước được, nếu như lần này vẫn có thể qua cửa vào thời khắc cuồi cùng, thì có lẽ là do hắn cố ý làm như vậy. Chỉ không biết là tại sao hắn lại phải ở đó đủ ba ngày.”
“Ai biết được? Thời gian cũng sắp tới rồi! Hả? Tên hắn biến mất rồi, mau nhìn xem tên của hắn có tiến vào tầng thứ ba hay không!”
“Có! Quả nhiên là có! Rốt cuộc hắn đã làm gì, tại sao lại phải ở lại trong mỗi tầng đủ ba ngày?”
Lần này, không còn ai nghi ngờ Diệp Viễn có qua cửa được hay không nữa.
Lần thứ nhất có thể nói là gặp may, nhưng lần thứ hai này hắn cũng có thể vượt qua vào thời khắc cuối cùng, chứng tỏ là hắn cố tình làm như vậy.
Chỉ là không ai hiểu được rốt cuộc là Diệp Viễn muốn làm gì.
“Tên tiểu tử thối này, cuối cùng là muốn giở trò quỷ gì đây, lần nào cũng làm người khác phải thót tim! Ngộ nhỡ chỉ muộn một chút, không phải là phí công vô ích rồi sao?” Nhậm Tinh Thuần lại lần nữa thở dốc, không nhịn được mà thầm mắng một tiếng.
Điều này cũng không thể trách bọn họ được, dù sao trước giờ chưa từng có ai làm chuyện ngu ngốc như vậy, giết sạch tất cả yêu thú ở từng tầng.
Cho dù là bây giờ, cũng không ai nghĩ rằng Diệp Viễn lại làm chuyện như vậy.
Bọn họ chỉ cảm thấy nhất định là Diệp Viễn đang tìm một chỗ để trốn đợi đến thời khắc cuối cùng để lên tầng tiếp theo.
“Ha ha, Nhậm thành chủ bớt giận, Diệp Viễn không phải là người bồng bột, làm như vậy ắt có dụng ý riêng của hắn. Trong Hạo Thiên Tháp, không phải cứ ai nhanh người đấy là người có thể trụ lại được tới cuối cùng.” Thất Hải đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nhậm Tinh Thuần, nói đôi lời nhắc nhở.