Chương 557: Hắn và các ngươi không giống nhau.
“Ồ? Hải lão, lẽ nào ngài biết Diệp Viễn đang làm gì trong đó sao?” Nhậm Tinh Thuần có chút ngạc nhiên khi nhìn thái độ này của Thất Hải.
Thất Hải mỉm cười đáp: “Trình độ của Diệp Viễn không giống với bọn họ, cho nên cũng có cái nhìn khác với người khác. Trong tầng thứ nhất và tầng thứ hai có vô số yêu thú, hơn nữa những yêu thú này đều không phải thật, nên rất phù hợp cho việc rèn luyện. Nếu như ta đoán không sai, có thể hắn lợi dụng đám yêu thú đó để tôi luyện bản thân, nên mới qua cửa muộn hơn so với người khác.”
Nhậm Tinh Thuần tròn mắt nhìn Thất Hải, tuy rằng hắn có niềm tin đối với Diệp Viễn, nhưng nếu nói như vậy cũng không phải là quá khoa trương rồi hay sao.
Đến ngay cả võ giả Hồn Hải Cảnh cũng không dám ở lại tầng thứ nhất lâu như thế, còn Diệp Viễn lại dám ở lại một mình tới lúc thời gian gần kết thúc?
Hơn nữa không có sự kiềm chế của người khác, một mình hắn làm sao có thể xông qua được?
“Hải lão, tuy thực lực của Diệp Viễn cũng không tệ, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một võ giả Hoá Hải Cảnh. Tu luyện ở trong đấy như vậy ta sợ nguyên lực của nó sẽ không đủ dùng!” Nhậm Tinh Thuần uất ức nói.
Câu này nghe ra thì tưởng là đang xót cho Diệp Viễn, nhưng thực ra là đang trách hắn làm chuyện dại dột.
Bên trong có nhiều yêu thú như vậy, nếu như bị loại vì cạn kiệt nguyên lực, thì không phải là chịu thiệt thòi lắm sao!
Nếu bị loại thật, đừng nói thành chủ đại nhân như hắn, mà ngay cả Diệp Viễn cũng không biết sẽ giấu mặt vào đâu cho được!
“Ha ha, lão già ngươi lo lắng không đâu. Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu thằng cháu ngoại này của ngươi rồi. Diệp Viễn hành sự có phần lỗ mãng, thậm chí có chút không màng tới hậu quả, nhưng sau khi sự việc kết thúc ngươi sẽ thấy mọi thứ đều được hắn tính toán kỹ càng. Hắn chặn đánh Tử Thần Tông, giam giữ cháu của Tần Hồng Đào, diệt Thiên Dã Tông, có việc nào mà nó không suy nghĩ đã hành động chưa? Yên tâm, thằng cháu này của ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Giọng Thất Hải chắc nịch nói.
Nhậm Tinh Thuần ngẫm nghĩ lại thấy mọi việc quả đúng như Thất Hải vừa nói.
Đúng là hắn không hiểu nhiều về đứa cháu ngoại này. Đương nhiên, chuyện này cũng là do Diệp Viễn cố ý tạo khoảng cách với hắn.
Tính khí đứa cháu này của hắn còn bá đạo hơn cả hắn, trước giờ hai người chưa từng hiểu ý nhau. Nếu như tới cuối cùng không phải do hắn lùi bước, thì tên tiểu tử này cũng phá nát trời!
Thất Hải rất có niềm tin vào phán đoán của mình, nhưng có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ, mục đích cuối cùng của Diệp Viễn lại là giết sạch yêu thú ở trong từng tầng!
Nếu như hắn biết Diệp Viễn làm gì ở trong đó, không biết còn có thể đĩnh đạc được như vậy hay không.
…
Sau khi lên tới tầng thứ ba, đột nhiên Diệp Viễn phát hiện ra nơi này thoáng đãng hơn rất nhiều.
Nếu ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai, chỗ nào cũng là yêu thú. Đặc biệt là ở trong tầng thứ nhất, nhiều tới mức như tóc mọc trên đầu. Chỉ nhìn vào số lượng thôi, cũng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Thế nhưng sau khi tiến vào tầng thứ ba thì hắn phát hiện yêu thú không còn nhiều như lúc trước nữa.
Hắn tiến vào tầng này cũng đã được một lúc rồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy một con yêu thú nào!
Không đến mức những yêu thú ở đây đều bị những người khác giết hết rồi chứ?
Diệp Viễn đến muộn hơn so với người khác ba ngày, cho nên lúc này, ở tầng ba đã sớm không còn ai.
Những võ giả khác nếu không phải đã vượt qua tầng thứ ba, thì cũng là bị đá ra khỏi toà tháp.
Cũng tức là nói, tầng thứ ba lúc này chỉ còn lại một mình Diệp Viễn!
Người duy nhất!
“Kỳ lạ, cho dù yêu thú ở tầng thứ ba này có ít, thì cũng không thể ít tới mức như thế này được chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Viễn buồn bực nói.
Nếu như vẫn không tìm ra được yêu thú, Diệp Viễn quyết sẽ xông thẳng lên tầng thứ tư.
Chỉ là bây giờ hắn vẫn rất hiếu kỳ, muốn biết sau khi vượt qua tầng thứ ba sẽ có phần thưởng như thế nào.
Nếu là trước khi chưa tiến vào tầng thứ ba này, Diệp Viễn sẽ không có nhiều kỳ vọng về phần thưởng bên trong tháp là gì, bởi đối với hắn những thứ công pháp võ kỹ gì đó hắn đều không thiếu.
Chỉ riêng “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” cũng đã đủ để hắn tu luyện tới cảnh giới Thần Vương, thì còn cần gì phải học những loại công pháp khác làm gì?
Cho dù hắn biết Lục Lâm Phong phát triển từ chỗ này, nhưng bình diện của Lục Lâm Phong cũng chỉ nhỉnh hơn so với hắn một chút.
Không nói tới có thích hay không thích, thì bản thân Diệp Viễn cũng rất có hứng thú với những món đồ từ tầng thứ sáu trở lên.
Nhưng bây giờ, suy nghĩ của Diệp Viễn đã hoàn toàn thay đổi.
Hạo Thiên Tháp này quá thần kỳ, lại có cả nguồn năng lượng vô danh kia, vậy phần thưởng ở ba tầng đầu này sẽ là gì?
Bởi vì trên cả chặng đường không có gì cản trở, cho nên tốc độ của Diệp Viễn cực kỳ nhanh, chỉ mất một canh giờ đã đứng trước cửa vào tầng thứ tư.
Nhưng mọi thứ ở đây một lần nữa lại khiến Diệp Viễn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Chết tiệt, có nhầm không vậy?” Diệp Viễn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, không khỏi phải trợn ngược mắt.
…
Lúc này, trong không gian vô danh, một nhóm võ giả lại đang ngồi tám chuyện với nhau.
“Cuối cùng cũng đã qua tầng thứ ba, có thể nhận phần thưởng ở giai đoạn một rồi!”
“Đúng vậy, tuy qua mỗi tầng, cấp bậc của đám yêu thú có tăng lêm một bậc nhỏ, nhưng cảm giác lại mạnh gấp mấy lần! Chắc chắn ta không qua được tầng thứ tư!”
“Đám Thanh Sa Thú này vẫn là khó xử nhất, suýt nữa thì ta đã không thể trụ lại được ở tầng thứ ba! Nếu như ngay cả tầng thứ ba này cũng không qua được thì coi như công cốc.”
“Đúng thế, Thanh Sa Thú thuộc loại lợi hại nhất trong số yêu thú cấp ba, tuy mấy người chúng ta đã đột phá lên Hồn Hải Cảnh, nhưng nếu bị bọn chúng bao vây thì chúng ta cũng no đòn.”
Hiển nhiên là tầng thứ ba này đã mang tới áp lực không nhỏ cho đám cường giả Hồn Hải Cảnh.
Đừng thấy yêu thú ở mỗi tầng chỉ cách nhau một cảnh giới mà lầm, độ khó của nó đã được nâng lên rất nhiều.
Đối diện với sự tấn công vô cùng vô tận, thì cho dù là võ giả mạnh tới đâu cũng sẽ chết vì cạn kiệt nguyên lực.
Ngay cả Diệp Viễn có thể khống chế nguyên lực tinh chuẩn tới vậy mà suýt chút nữa cũng để bản thân rơi vào nguy hiểm, chứ đừng nói tới những người khác.
Hơn nữa những yêu thú này đều không phải là yêu thú bình thường, bọn chúng còn có thực lực mạnh hơn nhiều so với yêu thú cùng cấp. Nếu như không có thực lực ngang ngửa với nó, sẽ khó có thể thoát ra khỏi vòng vây của nó.
Lần này có tổng cộng ba trăm người tiến vào bên trong Hạo Thiên Tháp. Thế nhưng bây giờ ở bên trong không gian vô danh lại chỉ có đến không tới hai mươi người.
Những người này chỉ thoáng nhìn qua cũng đều là cường giả Hồn Hải Cảnh, còn những võ giả Hoá Hải Cảnh sớm đã bị đám yêu thú nghiền nát.
Hoá Hải Cảnh duy nhất còn tồn tại chỉ còn mình Diệp Viễn.
Đúng lúc này, một giọng nói cổ xưa chợt vang lên: “Hoan nghênh đến với không gian truyền thừa, chúc mừng chư vị đã thành công vượt qua tầng thứ ba của Hạo Thiên Tháp, ta sẽ dựa vào biểu hiện của các chư vị để tặng phần thưởng tương xứng.”
Quách Đào Quần là người thứ hai tiến vào không gian vô danh, sau khi vào bên trong, mắt hắn vẫn luôn nhìn về phía lối vào để tìm Diệp Viễn.
Đáng tiếc là, tận tới khi giọng nói này vang lên, hắn vẫn không trông thấy bóng dáng của Diệp Viễn đâu!
Lẽ nào nói, Diệp Viễn thật sự thất bại rồi sao?
Nhưng… làm sao có thể như thế được chứ?
Quách Đào Quần và Tần Nham ngơ ngác nhìn nhau.
Rốt cuộc Diệp Viễn đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến hắn thất bại?
“Xin hỏi tiền bối, trong nhóm chúng ta vẫn còn một người chưa tới?” Lúc này Doãn Yên Hoa đột nhiên mở lời.
Tất cả mọi người đều im lặng, bởi bọn họ biết người mà Doãn Yên Hoa nhắc tới là ai.
“Hắn và các ngươi không giống nhau...” trong khoảng không tĩnh lặng, giọng nói đó chợt vang lên.