Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 573: Diệt thành.

Chương 573: Diệt thành.
Người mặc đồ đen tức giận nói: “Được rồi, ta coi ngươi là nhân tài, nên mới khuyên can ngươi. Nếu như ngươi đã muốn tự mình tìm tới chỗ chết thì cũng đừng trách ta! Tuy ngươi có tư chất, nhưng tâm tính quá tệ! Nếu như hôm nay ngươi không chết, thì sau này ngươi cũng sẽ bị chính thói tự phụ của ngươi giết chết!”
Diệp Viễn vẫn bình thản, cười đáp lại: “Đa tạ tiền bối đã quan tâm, nhưng Diệp Viễn tự biết lo liệu chuyện của mình. Uy lực của long huyết mạnh như vậy, nếu không để nó phát huy toàn bộ sức mạnh, không phải là đã phí của trời rồi sao? Tiền bối, người nói có phải như vậy không?”
“Hừ! Việc của ngươi, ngươi tự quyết!” Người mặc đồ đen hừ lạnh một tiếng, sau đó biến mất.
Diệp Viễn không khỏi thất thần khi nhìn giọt tinh huyết của Chân Long trong tay.
Hắn cũng không ngờ rằng, trong chuyến tới Hạo Thiên Tháp lần này lại có thể bội thu như vậy.
Bất kể là nguyên lực vô danh, Bia đá Hạo Thiên, hay là Cửu Tự Chân Ngôn Quyết, đều là những bảo vật hàng đầu. Cho dù là ở Thần Vực cũng khó mà có được những thứ này.
Và phần thưởng cho xuất sắc vượt ải ở tầng thứ sáu lại là một giọt long huyết, đúng là một bất ngờ thú vị.
Nói không ngoa, nếu võ giả có thể hấp thụ tinh huyết của Chân Long không chừng còn có thể thay da đổi thịt!
Cho dù người đó có chậm tiến tới mức nào, sau khi hấp thụ tinh huyết của Chân Long tốc độ tu luyện của hắn cũng sẽ khiến những người bình thường khác phải tuyệt vọng.
Nguyên lực tu luyện trước giờ đều hết sức công phu, tuy Diệp Viễn có thể dùng đan dược, nhưng vì cảnh giới của hắn ngày một cao hơn, cho nên yêu cầu đối với dược liệu cũng tăng theo.
Song lúc này hắn không có lấy một vị Dược Vương Điện nào giúp đỡ để hắn tu luyện, mặc dù hắn có thể gánh được phí dược liệu, nhưng cũng không thể tìm được nhiều loại dược liệu cấp cao như vậy.
Hơn nữa nói thật lòng, thân thể này cũng không quá tốt, nó sẽ tạo ra ràng buộc cực lớn với tốc độ tu luyện của Diệp Viễn.
Diệp Viễn có thể đạt tới cảnh giới như hiện tại, về cơ bản đều là nhờ vào đan dược và kỳ ngộ, còn nếu chỉ theo tuần tự các bước, sẽ chẳng tiến bộ được là bao.
Có được tinh huyết của Chân Long, sau này hắn sẽ không còn phải suy nghĩ về tốc độ tu luyện nữa.
Ngay sau đó, Diệp Viễn không chút do dự liền ngồi xếp bằng, tiến vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, điều chỉnh cơ thể ở trạng thái tốt nhất.
Tuy tinh huyết của Chân Long lợi hại, nhưng đúng như những gì người mặc đồ đen đó đã nói, nếu không cẩn thận nó có thể giết chết võ giả.
Cho dù Diệp Viễn có lòng tin có thể chinh phục được tinh huyết của Chân Long, nhưng hắn cũng không dám lơ là.
Bởi đây chẳng khác nào đang lấy mạng sống của chính mình ra chơi đùa!
Diệp Viễn cẩn thận mở chiếc bình nhỏ, một luồng khí bá đạo vô song theo đó toả ra, giống như muốn xé nát cả không gian.
Cùng lúc đó, dường như Diệp Viễn nhìn thấy cả một con Chân Long bay ra từ chiếc bình nhỏ, rồi lượn vào không trung.
“Không hổ danh là tinh huyết của Chân Long, cho dù chỉ là một giọt thôi, cũng đã có uy lực tới như vậy!” Diệp Viễn cảm thán nói.
Không ngờ, Diệp Viễn lại cứ thế uống luôn giọt máu này, ngay lập tức nội tạng của hắn như bị thiêu đốt.
Chính lúc này, Diệp Viễn mới hiểu thế nào gọi là trong lòng như lửa đốt!
“A!”
Diệp Viễn không chịu được mà hét lên một tiếng vang vọng khắp trong không gian truyền thừa.
Bên trong hư không, người mặc đồ đen tỏ ra thờ ơ khi chứng kiến cảnh tượng này, lạnh nhạt nói: “Tên tiểu tử không biết trời cao đất dày! Còn tưởng ngươi khác với bọn họ, không ngờ cũng lại ngu ngốc như vậy! Luyện hoá tinh huyết của Chân Long, điều đáng sợ nhất không phải là nguồn năng lượng chứa bên trong, mà đáng sợ chính là ở ý chí Chân Long. Cho dù có là võ giả Thần Du Cảnh, nếu không cần thận cũng sẽ bị ý chí Chân Long huỷ diệt thần trí, trở thành cái xác biết đi! Thôi bỏ đi, ngu xuẩn như vậy có chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.”
Diệp Viễn nghiến chặt răng, mỗi tấc thịt trong cơ thể hắn đều như đang bị thiêu đốt.
Da dẻ hắn dần dần nứt toác, trông vô cùng đáng sợ.
Lúc này Diệp Viễn vẫn đang trong tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, tất cả mọi nỗi đau càng được hiện lên rõ ràng. Loại đau khổ này như thôi thúc người ta tự tìm lấy cái chết để giải thoát.
Tinh huyết của Chân Long quả nhiên bá đạo dị thường, lại như muốn giết sống Diệp Viễn!
Bên trong tất cả các kinh mạch của Diệp Viễn lúc này, khắp nơi đều chứa đầy nguồn năng lượng cuồng bạo, cho dù Diệp Viễn đã vận chuyển “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết” tới cực điểm, cũng không thể nào tiêu hoá được hết nguồn năng lượng ấy.
Ngay sau đó, Diệp Viễn đã rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm!
Nhìn bộ dạng thê thảm của Diệp Viễn, người mặc đồ đen không kìm được mà trách mắng: “Ha ha, lãnh đủ chưa? Để cho tên tiểu tử ngông cuồng nhà ngươi biết tuy giọt tinh huyết của Chân Long này không phải tinh huyết thần thú thật sự, nhưng nguồn năng lượng chứa đựng bên trong nó, cũng không phải để một Hoá Hải Cảnh nhỏ bé như ngươi có thể chinh phục được! Đúng là tên ngu xuẩn!”
Người mặc đồ đen không ngừng lẩm bẩm, sau đó đột nhiên thở dài, nói: “Hầy… không dễ gì có thể đợi được một thiên tài tuyệt đỉnh, không ngờ lại chết như vậy. Tên nhóc này cũng thật là, chết thế nào không chết lại chết vì tinh huyết của Chân Long? Cũng không biết phải chờ bao lâu nữa mới có một thiên tài như vậy xuất hiện!”

Bên ngoài Hạo Thiên Tháp, đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Một võ giả Hồn Hải Cảnh chạy ngay về phía Ninh Nhất Hiền khi vừa vào bí cảnh Hạo Thiên.
“Minh chủ, chuyện lớn không hay rồi!” Võ giả kia vô cùng gấp gáp.
Ninh Nhất Hiều hơi chột dạ, nhưng vẫn trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? ’
Võ giả này là tâm phúc của hắn, người này được hắn ta cử ở lại Vô Phương Thành trợ giúp một vị Thái Thượng trưởng lão của Thiên Võ Tông xử lý chuyện của liên minh.
Nhìn bộ dạng của hắn, e là đã xảy ra chuyện chẳng lành.
Quả nhiên, người này giọng căm phẫn nói: “Năm kẻ cầm đầu của Cuồng Phong giới lại đích thân ra tay trực tiếp tấn công chiếm đóng Vân Thiết Thành, một thành trì quan trọng phía đông nam của Bắc Vực, đồng thời cho khởi động truyền tống trận! Bây giờ võ giả của Cuồng Phong giới đã bắt đầu ồ ạt xâm lược Bắc Vực, nhất loạt tấn công chiếm giữ luôn cả ba thành trì phía đông nam! Hơn nữa...”
Tin này khiến tất cả mọi người đều biến sắc mặt.
Cuồng Phong giới đã tiến vào Nam Vực lâu như vậy, song vẫn không có động tĩnh gì, nhưng lại không ngờ rằng trong chốt lát lại ra tay tàn độc như vậy!
Đám người Ninh Nhất Hiền còn cho rằng có Rừng Sâu Vô Biên làm tấm rào chắn tự nhiên thì sẽ cản được bước tiến của võ giả Cuồng Phong giới trong thời gian ngắn.
Nào ngờ năm kẻ cầm đầu lại thẳng tay đốn hạ cây rừng, mở đường tiến công.
Rừng Sâu Vô Biên là nơi những võ giả dưới cảnh giới Thần Du Cảnh khó có thể đi qua được. Chỉ có những võ giả đã là Thần Du Cảnh mới có đủ khả năng tự bảo vệ mình.
Nhưng Ninh Nhất Hiền lại không ngờ rằng năm kẻ cầm đầu của bọn chúng lại ra tay đoạt truyền tống trận.
“Hơn nữa cái gì, đừng có ấp úng như thế, nói nhanh!” Ninh Nhất Hiền hỏi dồn.
Võ giả đó bi phẫn nói: “Hơn nữa sau khi Cuồng Phong giới chiến đóng ba trành trấn quan trọng đó, lại… lại hạ lệnh tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành, cũng như giết chết võ giả của Vô Biên giới ở cả ba thành trì đó! Sợ là số người bị giết đã lên tới cả hàng vạn người!”
“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành?”
Ninh Nhất Hiền không tin vào chính tai mình, lẽ nào những kẻ này đều điên hết rồi sao?
Dựa vào những thông tin Diệp Viễn đã cung cấp cùng với những gì mà bọn đã được biết, Cuồng Phong giới chỉ muốn nhắm tới nguồn tài nguyên của Vô Biên giới.
Nếu như bọn chúng sử dụng chiến lược hoài nhu, nhất định sẽ có không ít người ở Vô Biên Thành không giữ vững ý chí mà quy hàng.
Thế nhưng nếu như một khi đã áp dụng chiến lược giết chết dân chúng trong thành, sẽ gây nên làn sóng kích động phản đối của tất cả võ giả ở Vô Phương Thành!
Lẽ nào võ giả Cuồng Phong giới lại không hiểu được cả đạo lý đơn giản như vậy sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất